“Anh...em xuống trước đây.
Trễ giờ rồi !!”
“Một tiếng nữa mới diễn ra sự kiện, em sốt sắng đến vậy sao ?”
Giang Cẩn Huyên bỏ túi xuống, quay sang nhéo má anh :
“Rõ ràng 14 năm trước, anh đâu có đáng ghét như thế chứ.
Em là người rất cẩn thận đấy nhé.
Em đi trước đây.
Nhưng bài phát biểu rất quan trọng, nên em sẽ không thể gặp anh trong 1 tiếng tiếp theo đâu”.
“Anh hiểu rồi” – Tử Mặc khẽ xoa đầu cô.
Đợi đến khi cô bước vào trong sảnh, Tử Mặc mới xuống xe.
Hôm nay, ngoài việc đưa Cẩn Huyên đến trường đại học như đã hứa, thì anh còn một nhiệm vụ khác.
Ánh mắt của anh hướng về tòa nhà đối diện trường đại học.
Đó là tòa thị chính thủ đô.
Tử Mặc mặc chiếc áo khoác đen, rồi đội mũ vào, kết nối tai nghe với bộ đàm tổng.
Anh từ từ tiến về cổng trường :
“Có thể giải quyết xong trong vòng một 1 tiếng không ?”.
Chiếc xe Ford dừng trước cổng, Aaron ló đầu ra :
“Không thành vấn đề”.
Bên trong sảnh trường đại học, Giang Cẩn Huyên đang chuẩn bị cho bài phát biểu của mình, thì giáo sư Ren bước tới.
Ông mỉm cười nhân hậu :
“Cẩn Huyên, em giỏi lắm”.
“Giáo sư, cảm ơn vì đã công nhận thành quả của em”.
“Ừ, tiếc là lần này, ta chỉ được chọn 1 trong 2 em.
Phó Nghi An cũng rất giỏi, chỉ thiếu chiều sâu so với bài của em một chút.
Năm nay là năm đầu tiên có hai nghiên cứu sinh châu Á lọt vào vòng bảo vệ cuối cùng đấy.
Làm tốt lắm”.
Nghe những lời khích lệ này của giáo sư Ren, Giang Cẩn Huyên thật sự thấy rất vui.
Cô chỉ mong mình có thể hoàn thành tốt bài phát biểu, để thể hiện một mặt tính cách khác cho Tử Mặc thấy.
Trong khi đó, ở tòa thị chính...
Tử Mặc và Aaron nhanh chóng giải quyết xong những tên bắn tỉa ở phía trên.
Đây có vẻ là một âm mưu của một nhóm phi chính trị nhỏ, bởi vì thống đốc bang mới lên đã nhận không ít ý kiến trái chiều về nhiều chính sách đổi mới của mình, nên việc gây thù chuốc oán với một bộ phận cũng là điều dễ hiểu.
Tử Mặc đã ở đây được 30 phút.
Anh liên tục nhìn đồng hồ.
Aaron huých vai : “Kể cũng hay nhỉ”.
“Hay gì cơ ?”
“Cậu và bác sĩ Giang ấy.
Cô ấy có sự nghiệp, là một người phụ nữ bận rộn, cũng rất thông minh và tài giỏi.
Còn chú mày thì bận làm việc mật cho trụ sở, nên cả hai cũng không thể gặp nhau thường xuyên.
Thế thì sẽ chẳng lo đến việc chia tay vì bận rộn”.
Trịnh Tử Mặc bĩu môi : “Phì, chia tay gì chứ.
Còn chưa hẹn hò”.
“À, cũng phải.
Người ưu tú như cô ấy, thì dễ gì mà thích một tên khô khan như cậu”.
Tử Mặc nghe vậy thì cạnh khóe : “Còn anh, chạm vào phụ nữ còn không được, vậy mà bày đặt lên lớp tôi”.
“Này nhé, tôi với cậu cược không ?”- Aaron quay sang.
“Cược ?”
“Nếu hôm nay, cậu bị bác sĩ Giang từ chối, thì cậu phải khao tôi.
Đổi lại, nếu được, thì tôi sẽ chịu để chú mày dẫn đi bar với mấy em xinh đẹp”.
Trịnh Tử Mặc phì cười, rồi mỉm cười : “Chốt”.
30 phút sau, Aaron đưa được Tử Mặc về lại trường.
Vừa kịp lúc buổi lễ diễn ra.
Trước khi rời đi, Aaron không quên chọc :
“Chúc may mắn”.
Bạn đang đọc bộ truyện Mặc Huyên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mặc Huyên, truyện Mặc Huyên , đọc truyện Mặc Huyên full , Mặc Huyên full , Mặc Huyên chương mới