“À, ra là thế....” – Kiều Nhan Ngọc cắn một miếng bánh, rồi gật gù.
“Là vậy đấy”.
“Nếu vậy, thì bố cậu, là cựu đặc vụ CIA sao...?” – Kiều Nhan Ngọc thở dài, rốt cuộc 14 năm qua, bạn thân của cô đã sống khổ tâm như thế nào chứ ?
Giang Cẩn Huyên mỉm cười : “Mùa đông năm ấy là một bi kịch, thứ duy nhất làm tớ vui, có lẽ là khoảng thời gian cuối cùng ở bên bố mẹ, còn cả lần gặp với anh ấy nữa...”
Chưa để cô nói hết câu, Kiều Nhan Ngọc đã ôm chầm lấy cô.
“Chị đây yêu cậu lắm, đồ khô khan ạ”.
Giang Cẩn Huyên phì cười, vòng tay ôm lấy Nhan Ngọc : “Ừm, tớ cũng vậy, tiểu thư đỏng đảnh ạ”.
.....
“Claire, mọi chuyện sao rồi ?”
“Có vẻ không khả quan.
Có người nói đã nhìn thấy Masaki Ako ở sân bay, nhưng lại không tìm thấy gì thêm”.
“Tìm kĩ chút, nhất định phải tìm được cô ta, hoặc ít nhất là manh mối gì đó.
Tôi sẽ liên hệ phía CIA để tìm thêm thông tin.
Tôi nhất định phải có manh mối để vạch trần Hayato” – Tử Mặc nghiêm nghị nói, tay lấy ra chiếc điện thoại thường dùng.
Claire nhìn anh, rồi nói :
“Anh có thể sẽ chết”.
Tử Mặc khựng lại : “Tôi cứ ngồi yên thế này, thì sẽ biết được thêm gì về cái chết của gia đình tôi sao ?”
“Không...Nhưng” – Claire hạ giọng.
Cô có linh cảm rất xấu về chuyện này.
Cô thậm chí đã nghe được tin đồn giữa anh và Giang Cẩn Huyên, cộng thêm việc có kẻ lạ mặt xung quanh bệnh viện thời gian gần đây.
Nhưng cô không thể nói cho anh biết, vì nếu vậy, anh sẽ bất chấp bảo vệ cô gái kia...
“Tôi đi đây.
Sếp gọi” – Tử Mặc chào cô, rồi rời khỏi văn phòng.
Claire thở dài, rồi nhấn vào tai nghe bluetooth :
“Kiểm tra lại tin tình báo cho tôi.
Nhất định không được để đội trưởng biết”.
....
Bệnh viện....
Cẩn Huyên vừa mới kiểm tra cho bệnh nhân xong.
Cô đang rảo bước trên hành lang, thì Phó Nghi An chặn cô lại :
“Này, nghe bảo cô có bạn trai rồi ?”
Cẩn Huyên chỉ lạnh lùng đáp : “Bác sĩ Phó, phiền cô tránh ra, tôi đang rất bận”.
“Tôi chỉ hỏi thăm thôi mà.
Cô cũng giỏi thật, biết cách quyến rũ đàn ông thật đấy.
Anh trai tôi mà hay tin, thể nào cũng đau khổ dài ngày cho xem”.
“Thay vì ở đây khích bác tôi, thì cô nên tìm thêm nơi khác để nghiên cứu học vị tiến sĩ đi”.
“Cô !” – Phó Nghi An thẹn quá hóa giận.
Tất nhiên cô ả vẫn còn cay cú chuyện văn bằng tiến sĩ hôm kia của Cẩn Huyên.
Giang Cẩn Huyên phủi tay, rồi nói : “Tạm biệt, tôi còn có việc.
Đi đây”.
Bây giờ đã là 8 giờ tối...!Cẩn Huyên ăn tạm một gói cơm nắm chống đói, rồi nhìn tin nhắn mà cô gửi cho Tử Mặc.
Đặc thù công việc của anh là thế, rất bảo mật, lại còn bí ẩn.
Thế nên, cô cũng đành thuận theo, vì cũng có nhiều lúc cô không thể trả lời tin nhắn của anh.
Cô chợt nở nụ cười, nhớ lại cảm xúc ngọt ngào lúc ấy.
Bạn đang đọc bộ truyện Mặc Huyên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mặc Huyên, truyện Mặc Huyên , đọc truyện Mặc Huyên full , Mặc Huyên full , Mặc Huyên chương mới