Trịnh Tử Mặc thở dài.
Anh dọn dẹp lại đống hồ sơ bệnh án trên bàn giúp Cẩn Huyên, rồi nhìn về hướng phòng cô.
Giang Cẩn Huyên nằm trên giường, cô trằn trọc mãi mà không ngủ được.
Cô đang thật sự rất lo lắng cho anh, vậy mà anh lại dửng dưng như vậy.
Còn lời mà người phụ nữ kia nói với cô, thật sự khiến cô cảm thấy bất an hơn.
2 giờ sáng, cô vẫn chưa ngủ được.
Cô trở mình, rồi ra bếp lấy cốc nước.
Cô thầm nghĩ, chắc Tử Mặc cũng đã về trụ sở rồi nhỉ...
Cánh cửa hé mở ra, Giang Cẩn Huyên sững người.
Trịnh Tử Mặc nằm bất động trên ghế sofa, bàn tay rũ xuống sàn.
Cô lo lắng, vội chạy tới bên anh : “Tử Mặc, anh có sao không ?”
Đang kiểm tra xem anh có ổn không, thì anh bất giác túm tay cô, khiến cô ngã nhào vào anh :
“Em có bằng lòng nghe anh giải thích không ?”
Giang Cẩn Huyên đỏ mặt, cô đẩy nhẹ anh ra : “Ai cần nghe anh giải thích chứ ?”
“Gia đình của anh và em, rất có thể là bị người trong tổ chức của cô ta sát hại...”
“Sao...?”
Giang Cẩn Huyên sững sờ.
Cô ngồi thu lu, ánh mắt trong veo nhìn anh : “Ra là vậy”.
Trịnh Tử Mặc ngồi dậy, xoa đầu cô, ân cần nói :
“Phi vụ lần này, cấp trên của anh nói nó đã kéo dài suốt 18 năm nay rồi, trước cả khi bố mẹ anh nhận điều tra về nó.
Nên em cũng hiểu, mức độ phức tạp và khó khăn của nó là gì mà đúng không ? Anh đã mất gia đình của mình, bây giờ anh không thể để mất cả em”.
Giang Cẩn Huyên cố kìm nén nước mắt.
Suốt những năm qua, cô cảm thấy rất có lỗi, vì đã không ý thức được sự nghiêm trọng của việc này.
Bố mẹ của cô đã chết vì cố gắng điều tra mọi thứ, vậy mà cô lại không biết gì....
“Em xin lỗi.
Là em đã không nghĩ cho cảm xúc của anh”.
“Đừng lo.
Anh sẽ bảo vệ em”- Tử Mặc ôm lấy cô, rồi xoa nhẹ mái tóc.
Cẩn Huyên vùi đầu vào vai anh, rồi nói : “Em biết tính chất công việc của anh rất nguy hiểm, nhưng em vẫn không khỏi lo lắng...Em phải làm sao hả anh”.
Nghe cô hỏi câu này, Tử Mặc cũng không biết trả lời ra sao.
Anh chỉ biết cười trừ, rồi nói : “Không sao, mọi thứ sẽ không sao.
Tin anh đi”.
.....
Vài hôm sau, Tử Mặc có nhiệm vụ cần giải quyết ở một bến cảng lớn gần trung tâm thành phố.
Để an tâm, anh đã nhờ Aaron ở lại Washington để trông chừng Cẩn Huyên giúp mình.
Vì sau lần đó, anh thật sự rất lo rằng David sẽ biết được sự thật phía sau người phụ nữ của anh.
Trịnh Tử Mặc đứng trên một đài quan sát gần đó, anh nhìn về hướng thủ đô, nơi ánh đèn ban đêm đang chiếu lung linh khắp nơi.
Gác lại nỗi lo hiện tại, anh liền quay sang Claire :
“Mọi chuyện ra sao rồi ?”
“Tìm ra thông tin của kẻ đó rồi.
Amber”- Claire ném qua cho anh khẩu súng.
Trịnh Tử Mặc gài đạn lên, rồi nói :
“7 năm qua rồi nhỉ ? Tôi cũng tò mò đấy”.
Bạn đang đọc bộ truyện Mặc Huyên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mặc Huyên, truyện Mặc Huyên , đọc truyện Mặc Huyên full , Mặc Huyên full , Mặc Huyên chương mới