Aaron ngồi trong phòng bệnh của Trụ sở, anh đang xoa nắn vết thương của mình.
Tử Mặc bước vào, anh khoanh tay nhìn Aaron : “Anh ổn chứ ?”
“Ờ, chỉ là vết thương ngoài da” – Aaron vẫn lạnh giọng như thường ngày.
Anh liếc nhìn Tử Mặc : “Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm thế ?”
Tử Mặc thở dài, anh ngồi xuống : “Nói cái này, đừng có sốc đấy.
Sếp mà biết, thì thể nào anh cũng sẽ bị khiển trách cho xem”.
“Thằng nhóc này, việc gì mà cứ úp mở thế.
Nói huỵch toẹt ra đi xem nào”.
.....
Bệnh viện Washington...
“Bác sĩ Giang.
Bệnh nhân số 563, chị duyệt rồi ạ ?” – Sarah gọi lớn.
Cẩn Huyên kiểm tra lại sổ sách, rồi đáp : “Ừ, tôi làm xong cả rồi.
Cô giúp anh ta làm thủ tục xuất viện giúp tôi nhé”.
Giang Cẩn Huyên ngồi xuống ghế.
Cô ngả lưng về phía sau, uống một ngụm cafe.
Cả ngày hôm nay đúng là bận rộn thật.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa là một ngôi trường tiểu học, bọn trẻ đang nô nức chuẩn bị cho kì nghỉ xuân của mình...Cô thở dài, vì suốt thời thơ ấu, kỉ niệm về việc đi học của cô cũng chẳng có là bao.
Đặc thù công việc của bố, mẹ đã khiến cô quen với việc chuyển nhà liên tục, cũng như sống 12 năm với cái tên “Anna” kia...
Nhưng thật may, tia sáng còn lại của đời cô, Tử Mặc vẫn luôn nhớ đến mình.
Giang Cẩn Huyên chợt suy nghĩ về những chuyện xảy ra từ ngày cô và anh gặp lại nhau.
Cũng trải qua không ít nguy hiểm nhỉ....
Cô lúc nào cũng có cảm giác bất an, vì hình như cái chết của bố mẹ cô, không đơn giản như những gì anh tâm sự với cô.
Cả bố mẹ anh cũng thế, có rất nhiều điều cô vẫn chưa biết được...
Đang chìm trong suy nghĩ sâu xa đó, thì điện thoại cô vang lên.
Là tin nhắn của Tử Mặc.
Cô mỉm cười :
“Em xong việc chưa ?”
“Em sắp tan làm”.
“Anh đón em”.
“Vâng”.
Đến giờ Giang Cẩn Huyên vẫn còn thấy rất xao xuyến về chuyện tình cảm của hai người.
Chỉ gặp nhau một lần, nhưng lại vương vấn tới từng ấy năm...Chuyện này nghe hơi hoang đường, nhưng quả thật...cả thời thơ ấu của cô, chỉ có mỗi anh để lại cho cô một mùa xuân tươi sáng nhất.
Ít nhất là như vậy...
Vừa tan ca xong, Giang Cẩn Huyên liền ba chân bốn cẳng đeo túi xách vào, rồi chạy ra cổng bệnh viện.
Vừa ra cổng, điện thoại cô reo lên :
“Alo ?”
“Em nhìn sang bên phải đi”.
Bạn đang đọc bộ truyện Mặc Huyên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mặc Huyên, truyện Mặc Huyên , đọc truyện Mặc Huyên full , Mặc Huyên full , Mặc Huyên chương mới