“Bây giờ cậu mà không đi, truyền thông sẽ thắc mắc.
À không, Phó Nghi Huyền sẽ khơi mào cho truyền thông bới móc lên, rồi cậu sẽ rất mệt đấy”- Giang Cẩn Huyên vừa mua cafe ở máy bán nước, vừa nói.
“Mệt thật đấy.
Sao số tôi khổ vậy chứ”.
“Đừng lo, ngày mai tớ không có ca, nhất định sẽ đi cùng cậu”.
Kiều Nhan Ngọc bĩu môi: “Sao Ashley lại lấy một gã điên như thế chứ?”.
“Thôi nhé, tớ phải trực ca đêm, ngày mai hẹn một giờ chiều nhà cậu.
Cậu nhớ nghỉ ngơi đi đấy”.- Giang Cẩn Huyên nói tạm biệt với bạn thân, rồi trở về phòng.
Giang Cẩn Huyên đi trên hành lang tối sầm của hành lang cửa Bắc bệnh viện.
Bây giờ là 11 giờ đêm, cô lại đang đi gần khu nhà xác, đèn thì lúc có lúc không, đúng là lạnh sống lưng mà.
Cô đứng từ trên hành lang, nhìn thấy chú bảo vệ ở dưới, cô gọi tới:
“Chú John....Ưm: - Một bàn tay kéo cô vào trong.
Chú John quay lại, nhìn lên hành lang thì không thấy ai.
“Ai vậy nhỉ?”
“Buông...buông ra”- Giang Cẩn Huyên vùng vẫy trong bóng tối.
Chợt có giọng nói quen thuộc vang bên tai:
“Là anh”.
Nghe thấy giọng của Trịnh Tử Mặc, cô mới hoàn hồn, tay cũng buông lỏng.
Dưới ánh đèn mờ mịt, cô thoáng thấy gương mặt của anh trước mắt.
“Sao anh vào được đây? Trễ thế này rồi”.
“Kĩ năng cả đấy, em không bất ngờ sao?”
Giang Cẩn Huyên bĩu môi, đánh anh một cái: “Bất ngờ cái đầu anh, làm em sợ chết khiếp! Anh không thể chọn chỗ nào nhiều ánh sáng để làm em bất ngờ hơn à!? Sao cứ phải là chỗ u ám thế này?”
Tử Mặc nhéo má cô: “Vì nhớ em đấy”.
“Nhảm!” – Giang Cẩn Huyên phụng phịu, cô định đi thì anh giữ cô lại:
“Em vội thế sao?”
“Tại anh dọa em đấy!”- Giang Cẩn Huyên ấm ức.
Tử Mặc ôm từ sau lưng cô, rồi khẽ nói:
“Anh xin lỗi, lần sau sẽ chú ý hơn”.
Giang Cẩn Huyên nghe giọng điệu năn nỉ này của anh, thì có chút buồn cười.
Cô đáp:
“Tạm tha cho anh”.
Trịnh Tử Mặc chợt xoay người cô lại, đặt lên môi cô nụ hôn.
Đầu lưỡi của anh khiến cơ thể Giang Cẩn Huyên khẽ run lên.
Cô không kịp phản kháng, nhưng rồi cũng túm lấy cổ áo anh, đáp lại nụ hôn bất ngờ kia.
Trong ánh sáng mập mờ của hành lang vắng vẻ, Giang Cẩn Huyên vẫn có thể thấy được đường nét trên gương mặt tuấn tú kia của Tử Mặc.
Anh khẽ hôn vào cổ cô, để lại dấu hôn rất rõ trên đó.
“Anh sắp phải đi rồi”.
Giang Cẩn Huyên có chút không nỡ, cô ôm chặt anh: “Em biết rồi”.
“Vậy nhé, yêu em”- Anh hôn lên tóc cô.
Nói rồi anh khẽ bước ra cửa sổ sau lưng, rồi nhảy xuống trong im lặng.
Giang Cẩn Huyên tặc lưỡi, không biết anh làm được điều này như thế nào.
Hôm sau...
Ngày hôm nay, là ngày diễn ra lễ cưới của Alex và Ashley.
Bạn đang đọc bộ truyện Mặc Huyên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mặc Huyên, truyện Mặc Huyên , đọc truyện Mặc Huyên full , Mặc Huyên full , Mặc Huyên chương mới