Giang Cẩn Huyên đang có ca phẫu thuật tim trong phòng.
Cô đang kiên nhẫn, tỉ mỉ từng động tác một.
Thời gian trong căn phòng đó như đang trôi chậm lại…
Sau 6 tiếng phẫu thuật, cuối cùng bệnh nhân đã qua khỏi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi nói với Sarah: “Khâu lại đi”.
Kết thúc ca phẫu thuật, cô bước ra khỏi phòng.
Đang chuẩn bị về phòng ăn trưa, thì cô chợt thấy một bé gái khóc nức nở ở trước phòng phẫu thuật số 2.
Đó là một cô bé có mái tóc vàng óng ả, nom nhìn khoảng 6 tuổi, mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, đang khóc rất lớn ở trước cửa phòng phẫu thuật.
Giang Cẩn Huyên trông thấy vậy, cô liền hỏi Sarah: “Cô bé kia là…”
Sarah nhìn sang hướng cô chỉ, rồi nói: “À…cô bé là con của hai nạn nhân bị tai nạn lao động.
Mia nói với em rằng họ chết cách đây 15 phút trước rồi, nhưng vẫn chưa có ai lựa lời nói với cô bé…
Giang Cẩn Huyên nhìn cô bé, cảm thấy hình ảnh ngày xưa của mình đang tràn về.
Một cô bé đáng thương, vốn nghĩ rằng cuộc sống này màu hồng như truyện cổ tích, lại phải đối diện với một cơn ác mộng kinh khủng như thế này.
Việc mất người thân, hơn ai hết, cô là người hiểu rất rõ.
Cô từng bước tiến tới đứa trẻ đó.
Cô ngồi sụp xuống, xoa đầu cô bé: “Chào em”.
Cô bé vẫn khóc nức nở, đôi mắt đã sưng lên vì khóc quá nhiều…
Giang Cẩn Huyên nén nước mắt, cô đưa cho cô bé một cây kẹo mút mình mới mua khi nãy: “Cô bé xinh đẹp như thế này, sao lại rơi lệ chứ?”
Trông thấy viên kẹo, cô bé có vẻ cảm thấy tốt hơn, nhưng vẫn mếu máo: “Bố, mẹ…”
Cẩn Huyên mỉm cười, nói với cô bé: “Ngoan nào, bố mẹ em đang đi công tác.
Họ khỏi bệnh rồi, họ nhờ chị chăm sóc em một thời gian đấy”.
Đứa bé nấc lên từng tiếng: “Thật…thật sao ạ…”
“Ừ, bố mẹ em vừa đi công tác ở một nơi khá xa nơi này.
Vậy nên, chị sẽ chăm sóc em một thời gian nhé, được không? Ngoan nhé, không được khóc, nhé?”
…
“Chị định làm gì với cô bé ấy?”
“Đó chỉ là giải pháp tạm thời tôi làm thôi.
Có lẽ tôi sẽ liên hệ với bạn xem sao…” – Giang Cẩn Huyên thở dài.
Có lẽ cô đành phải hỏi Tử Mặc, để xem anh có cách nào không…
Đang suy nghĩ về vấn đề đó, Phó Gia Minh đột nhiên bước vào: “Nghe bảo bác sĩ Giang vừa nói vu vơ về việc chăm sóc một đứa trẻ?”
Giang Cẩn Huyên đứng dậy: “Chuyện đã tới tai giám đốc rồi ư?”
“Sao? Tôi sẽ đưa đứa trẻ đó vào quỹ trẻ em của tập đoàn”.
Sarah bất ngờ: “Sao ạ?”
Giang Cẩn Huyên nghe có mùi âm mưu, cô liền nói: “Tôi xin từ chối”.
Bạn đang đọc bộ truyện Mặc Huyên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mặc Huyên, truyện Mặc Huyên , đọc truyện Mặc Huyên full , Mặc Huyên full , Mặc Huyên chương mới