Mặc Uyên vốn dĩ đang bế quan, đột nhiên mở mắt ra, cảm ứng được thuật
pháp mà ngài đã gieo vào Dạ Hoa. Mặc Uyên lập tức xuất quan, lần theo
tung tích thuật pháp mà đi.
"Sư phụ?" Lệnh Vũ nhìn thấy Mặc Uyên vội vàng rời đi, nghi hoặc gọi. Sư phụ mới bế quan sáu, bảy ngày, sao đã xuất quan rồi?
"Vi sư có việc đi ra ngoài một chuyến, chớ có để lộ ra." Lệnh Vũ vốn tưởng rằng sẽ không được Mặc Uyên đáp lại, không ngờ trong đầu đột nhiên xuất hiện truyền âm ngàn dặm của Mặc Uyên.
Lệnh Vũ nhận được mệnh lệnh, hành lễ với nơi Mặc Uyên rời đi: "Dạ, sư phụ."
Mặc Uyên theo tung tích đi đến bên ngoài kết giới Đại Tử Minh Cung, cau
mày, đang định bước vào, sau lưng truyền đến âm thanh của Điệp Phong:
"Sư phụ?"
Điệp Phong vội vàng đi tới hành lễ: "Sư phụ." Điệp
Phong vẻ mặt chột dạ, ngày ấy hắn cùng các sư đệ quả thực say rượu mấy
ngày, đợi sau khi tỉnh lại từng người tan đi, Điệp Phong nhớ tới Ngọc
Hồn còn chưa trả cho Ly Cảnh, liền nửa đường quay vòng trở lại, đến Đại
Tử Minh Cung. Nhưng Điệp Phong không ngờ lại vừa lúc đụng phải sư phụ,
thân là đại để tử Côn Luân Hư, vậy mà cùng với người Dực Giới lui tới,
thật sự không nên.
Mặc Uyên gật đầu đáp trả. Thật ra ngài cũng
không nghĩ nhiều như vậy, Mặc Uyên từ trước đến nay đối xử với các tộc
trong Tứ Hải Bát Hoang đều rất bình đẳng, cũng không cảm thấy đệ tử của
mình cùng Dực tộc qua lại thì có gì kì lạ.
Lúc này, trong kết giới Đại Tử Minh Cung xuất hiện một tiếng rồng ngâm (tiếng gầm của con rồng), dường như cực kỳ đau đớn.
Dạ Hoa! Mặc Uyên không dám trì hoãn nữa, xông vào kết giới, liền nhìn thấy thân thể Hắc Long của Dạ Hoa ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
"Ly Cảnh!" Điệp Phong cũng thấy được Hắc Long, nhưng đều càng làm cho hắn
hoảng sợ hơn chính là, cách Hắc Long không xa, chính là Ly Cảnh đang nằm đó nhắm nghiền mắt! (Dợ anh tới rồi kìa(>︿<。)
Mặc Uyên vừa xác nhận Dạ Hoa chỉ là hao hết tu vi nên mới không thể duy trì hình
người, thở phào nhẹ nhõm. Cau mày nhìn Hắc Long nhắm hai mắt, Mặc Uyên
sống lâu đến như vậy, lần đầu tiên mới có cảm giác tức giận.
Thế nhưng người mà chọc ngài tức giận hiện tại còn đang hôn mê, ngài cũng
chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Mặc Uyên vươn tay đặt ở lên đầu Hắc
Long: Cũng may đệ không có chuyện gì…
"Sư phụ!" Điệp Phong ôm
thi thể Ly Cảnh vào trong ngực, rơi nước mắt kinh hoảng mà hô to: "Sư
phụ, có cách nào có thể cứu hắn không?"
Mặc Uyên bước đến bên
cạnh Điệp Phong, nhìn kỹ thi thể Ly Cảnh, cảm thấy có chút kỳ quái. Giơ
tay thi pháp lên người Ly Cảnh, lại cảm nhận được nguyên thần của y đang dần dần trôi về hướng sông Nhược Thủy.
Huyết Cổ Thuật? Mặc Uyên sắc mặt ngưng trọng: "Ngọc Hồn còn ở trên người của con không?"
Điệp Phong gấp gáp biến ra Ngọc Hồn: "Còn, còn."
Mặc Uyên vội vàng nhận lấy Ngọc Hồn, đem nó đặt ở trên người Ly Cảnh, thi
pháp vào nó. Một bên Điệp Phong bình ổn lại hô hấp, không dám quấy rầy.
Không thể tin được Kình Thương điên cuồng đến như vậy, lại hạ Huyết Cổ Thuật
đối với con ruột của chính mình. Bây giờ truy rằng thân Ly Cảnh đã chết, nhưng nguyên thần y vẫn chưa có vấn đề gì, nếu mà đúc lại thân thể
huyết nhục, còn có thể sống. Chỉ là Huyết Cổ Thuật này, sẽ làm nguyên
thần Ly Cảnh tự động tiến vào thân thể Kình Thương, so với nguyên thần
tiêu tán còn đáng sợ hơn. Nếu nguyên thần tiêu tán, chỉ cần vẫn có thể
tìm được một tia hồn khí, chậm rãi đem mảnh nhỏ từ từ ghép lại với nhau
là có thể trở về. Nhưng nếu nguyên thần Ly Cảnh cùng nguyên thần Kình
Thương dung hợp hoàn toàn, thì trên thế gian này, sẽ không còn một chút
tung tích nào của Ly Cảnh nữa.
Mặc Uyên cố gắng hết sức để đưa nguyên thần đang bay về phía sông Nhược Thủy vào trong Ngọc Hồn, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!