- Ba năm, nhưng mọi thứ với anh chỉ như ngày hôm qua.
Anh vẫn sống với quá khứ tươi đẹp, bởi trong anh vẫn còn một khoảng trống mà không một ai có thể lấp đầy...
Bảy năm trước...
- Trời ơi! Mưa! Ủa rồi đây là đường nào vậy trời? Cửa hàng tiện...
- Ui da!!!
- Xin lỗi!
- Ê!!! Ủa gì dạ? Đụng người ta, xin lỗi vậy rồi thôi đó hả? Nhưng mà...!
Bất chợt tim cô hẫng đi một nhịp, vội sờ tay vào túi áo, thấy ví tiền và điện thoại còn nguyên, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
- Trời ơi, hết hồn, tính đâu bị móc túi.
Ủa rồi...? Mưa!!! Haizz! Nay toàn gặp cái gì đâu không vậy?
Đoạn, Thùy My hớt hãi tìm chỗ trú.
Ngoài trời mưa rơi tả tích, bên trong quán cà phê cô gái ngồi một mình mơ mộng về những tháng ngày xa xôi.
Hớp một ngụm cacao nóng, bất chợt một hình bóng xa lạ hiện lên trong tâm trí, là chàng trai va phải cô trên đường ban nảy.
Dù chỉ là lướt qua thôi nhưng chẳng hiểu sao bóng hình ấy cứ mải lẫn quẫn trong đầu cô gái nhỏ.
Tại một công ty...
- Minh Trần! Nhanh lên! Cuộc họp sắp bắt đầu rồi.
- Dạ, mình vào thôi.
Sáu giờ rưỡi tối, tại chung cư cao cấp Diamond, Minh Trần vừa về đến nhà đã uể oải ngã ra sofa.
Chuông điện thoại vang lên liên tục, anh chậm rãi lấy điện thoại ra khỏi túi, bắt máy:
- Alo.
"Hôm nay con về biệt thự ăn tối nha!"
- Hôm khác đi mẹ, nay con hơi mệt.
"Con bệnh hả?"
- Không, chỉ là hơi nhức đầu thôi.
Vậy nha mẹ, con ngủ một chút.
"Được rồi, giữ sức khỏe."
- Dạ.
Anh đặt điện thoại xuống, lấy tay gác ngang mắt, trong lòng bộn bề nhiều suy tư.
Vào một ngày đẹp trời, Thuỳ My và nhóm bạn cùng lớp tổ chức đi dã ngoại.
Địa điểm dã ngoại là khu nghỉ mát vừa được xây dựng ở ngoại ô thành phố.
Tại đây, Thuỳ My và các bạn đã được trải nghiệm nhiều trò chơi thú vị và cùng nhau chụp rất nhiều ảnh.
Đến lúc sắp ra về thì lại lạc mất một cô bạn nên cả nhóm phải chia nhau ra tìm.
Trong lúc tìm bạn Thuỳ My đã vô tình đi vào khu cắm trại, đến lúc nhận ra thì cô đã không còn thấy ai nữa.
Xung quanh cô chỉ toàn là cây cối và đồi dốc: "Ủa? Cái gì dạ? Tới mình bị lạc hả? Huhu."
Cô móc điện thoại định gọi cho bạn thì nhớ ra điện thoại đã hết pin.
Lúc này trong lòng cô ngỗn ngang sóng gió, lo sợ đủ đường.
Cô cố trấn an mình rồi bình tĩnh đi theo hướng ngược lại.
Thùy My đi được một đoạn thì may mắn gặp được một thanh niên đang ngồi vẽ tranh.
Cô mừng rỡ, lên tiếng nhờ giúp đỡ:
- Anh ơi! Cho em hỏi đây là đâu vậy anh?
Anh thanh niên quay lại nhìn cô một chút, rồi nhìn về bức vẽ mà trả lời:
- Khu cắm trại.
- À, dạ...
Bỗng cô thay đổi sắc mặt: "Người này...? Hình như là người ngày hôm đó va phải mình.
Đúng rồi, chính là người này." Cô khẽ mỉm cười, song vẫn tỏ ra bình thường, hỏi thăm anh:
- Mà anh ơi! Anh có thể chỉ giúp em lối ra được không?
Cô vui vẻ ngóng chờ câu trả lời nhưng không, anh không đáp.
Cô có chút thất vọng, bèn hỏi lại lần nữa:
- Anh ơi! Cho hỏi lối ra ở đâu vậy anh?
Lần này, anh ta vẫn không trả lời.
Thuỳ My bắt đầu khó chịu về thái độ đó nhưng vẫn cố kiềm chế:
- Anh ơi! Anh không nghe em nói gì sao?
Một lần nữa sự im lặng lại bao trùm không gian, anh thanh niên không có lấy một phản ứng.
Bấy giờ cô cảm thấy rất khó hiểu.
- Không lẽ người này bị câm điếc bẩm sinh? Mới vài phút trước còn trả lời mình mà ta, không lẽ mình nghe lầm?
Bỗng anh ta bỏ bút xuống, quay lại nhìn cô:
- Em gái nói ai bị câm điếc bẩm sinh hả?
Thuỳ My giật mình:
- Dạ?
Anh ta tiếp:
- Này em gái, em đang giả vời ngây thơ để cố tình tiếp cận tôi đó hả?
- Cái gì? Giả bộ ngây thơ để tiếp cận anh?
Đoạn, cô xua tay, bật cười:
- Dạ không có.
Chẳng qua là em không may bị lạc nên mới hỏi thăm anh thôi chớ em tiếp cận anh để làm gì?
Dứt lời, cô còn bổ sung thêm vài lời thì thầm:
- Nhìn đẹp đẽ vậy mà...!đầu óc có vấn đề.
Nhưng lời thì thầm của cô có vẻ không được thầm thì nên đã bị anh ta nghe thấy.
- Vừa mới nói gì đó? Em nói ai đầu óc có vấn đề hả?
Thùy My tròn mắt, sượng trân, không biết phải chống chế thế nào: "Sao giờ ta?" Cô lúng ta lúng túng một hồi rồi vênh mặt nói thẳng:
- Nói anh đó.
Đồ ảo tưởng!
Minh Trần tỏ vẻ ngạc nhiên, cười khẩy:
- Ảo tưởng? Nè em gái! Có bao giờ em soi gương rồi tự khen mình đẹp chưa?
Cô nhìn anh, tỏ vẻ dè dặt: "Ông này hỏi cái gì vậy trời? Có ý đồ gì đây?" Tuy hơi nghi ngờ nhưng cô cũng mạnh miệng trả lời:
- Sao lại không? Mình phải tự tin về nhan sắc của mình chứ.
Anh bật cười:
- Vậy thì...!người ảo tưởng là em mới đúng chứ.
- Anh nói gì dạ?
- Nói em gái bị ảo tưởng đấy.
- Gì? Anh...!Anh đúng là cái đồ mất lịch sự, vô trách nhiệm.
- Nè nè, ăn nói đàng hoàng lại nhe! Cái gì mà mất lịch sự, vô trách nhiệm?
- Tỏ vẻ ngây thơ.
À chắc là do đầu óc có vẫn đề nên đã quên hết rồi chứ gì? Để tôi nói cho anh nghe.
Hôm trước chính anh, đi đứng ở nơi công cộng mà không có ý thức nên mới tông phải người đi đường...!là tui nè, rồi bỏ đi một mạch, không quan tâm người ta sống chết ra sao.
Bạn đang đọc bộ truyện Mãi Mãi Chờ Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mãi Mãi Chờ Em, truyện Mãi Mãi Chờ Em , đọc truyện Mãi Mãi Chờ Em full , Mãi Mãi Chờ Em full , Mãi Mãi Chờ Em chương mới