Minh Trân có vẻ ngạc nhiên lắm khi nghe Anh Nhật nói mình là trẻ mồ côi.
Cô chăm chú nhìn anh hồi lâu rồi bảo:
- Chắc anh đã trải qua nhiều khó khăn lắm.
- Ừm.
Ba mẹ tôi mất năm tôi lên mười trong một vụ tai nạn giao thông...!Mà thôi đừng nhắc chuyện đã qua nữa.
Bây giờ cô chủ đã hết buồn chưa? Chúng ta về nhà nhé!
Minh Trân cười cười:
- Hiện tại thì chưa hết buồn được đâu nhưng em sẽ cố gắng...!Có lẽ em đã hiểu được phần nào những lời mà anh nói nên em sẽ không đau buồn vì những chuyện cỏn con như vậy nữa.
Cảm ơn anh vì đã chịu khó ngồi nghe em kể lể.
Anh Nhật nở nụ cười hiền:
- Cô chủ thấy khá hơn là tôi vui rồi.
- Mà anh này, mai mốt khi chỉ có hai chúng ta anh cứ gọi em là Minh Trân được rồi, không cần gọi là cô chủ đâu, nghe xa lạ lắm.
- Nhưng...!Sao có thể...
Anh Nhật còn chưa nói hết câu Minh Trân đã đứng dậy, mỉm cười hạ lệnh:
- Đây là lệnh, không nhưng nhị gì nữa.
Anh mau đứng lên đi, về thôi!
Ngày tháng cứ thế bình yên trôi qua, Minh Trân lúc nào cũng bám lấy Anh Nhật để tâm sự chuyện này chuyện kia.
Ba mẹ thì đi làm suốt, em trai cô thì chỉ mới tám tuổi thì làm sao mà nó hiểu hết những gì chị gái nói.
Còn Anh Nhật thì khác, anh luôn lắng nghe và thấu hiểu cô, ở bên anh cô cảm thấy bình yên và dễ chịu biết bao.
Dần dần cả hai nảy sinh tình cảm với nhau nhưng họ chưa từng cho đối phương biết.
Cứ trộm nhìn nhau, trộm thương nhau, trộm nhớ nhung nhau từ ngày ngày này sang ngày khác đến nay cũng đã gần ba năm...
Một buổi chiều nọ, anh chở cô đi mua sắm, lúc về cô nói với anh:
- Ba nói em nên đi du học...
- Ừ...!
- Em đi rồi, anh không buồn chứ?
- Ừ...!
- Anh...!Anh không còn lời gì để nói ngoài "ừ" hả?
- Ừ.
Bỗng cô tức điên lên bảo anh dừng xe gấp.
Cô xuống xe, ngang tàng đi mất, hai mắt ướt đẫm.
Lúc này anh mới đuổi theo giữ cô lại:
- Anh...!Anh...!Anh xin lỗi.
Thật ra...!anh đã nghe ông chủ nói về chuyện định cho em đi du học rồi...!Anh...!Anh...!rất buồn...!Nhưng...
- Nhưng sao?
- Nhưng anh muốn em có một tương lai tốt đẹp, muốn em được đứng ở vị trí phù hợp với mình, muốn em gặp được người đàn ông tốt...!
Nghe tới đây, Minh Trân hất tay Anh Nhật ra, giọng nghẹn ngào:
- Sao...!Sao anh có thể nói ra những lời như vậy? Lẽ nào tình cảm em dành cho anh bao năm qua anh thật sự không biết sao?
Anh Nhật nhìn Minh Trân bằng ánh mắt sửng sốt: "Vậy ra là từ đó đến giờ cô ấy cũng có tình cảm với mình sao? Tại sao mình lại không nhận ra? Anh Nhật ơi, mày quả thật là một thằng ngu mà." Anh ấp úng:
- Anh...!Anh...
- Anh, anh cái gì? Anh đúng thật là...!ngốc hết thuốc chữa.
Nhưng thật ra thì...!em còn ngốc hơn anh...!Có biết bao nhiêu chàng trai vây quanh em, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì em, em cũng không hề dao động.
Nhưng em lại ngu ngốc dốc hết tâm tư, dốc hết tuổi trẻ cho anh tài xế của ba...!Vậy mà anh ta không hề hiểu được, không hề động lòng, anh ta còn muốn em tìm được một người đàn ông tốt...!Em thật là ngu ngốc mà...
- Em không ngốc.
Là anh ngốc.
Anh ngốc nên mới không hiểu tình cảm của em.
Thật ra...!không phải là anh không hiểu mà là vì...!anh sợ mình ngộ nhận...!Chính vì thế mà lúc nào anh cũng cố che giấu tình cảm của mình...!Nhưng bây giờ anh không muốn giấu nữa.
Diệp Minh Trân, anh yêu em!
Minh Trân bật khóc, ôm chầm lấy anh.
Giây phút đó, họ thật sự hạnh phúc.
Hai tuần sau, Minh Trân rời quê hương lên đường sang Pháp du học.
Anh Nhật đã hết lời khuyên bảo để Minh Trân đồng ý đi Pháp, anh còn hứa sẽ cố gắng làm việc thật tốt để đợi cô trở về.
Họ đã quyết định với nhau, sau khi cô trở về cả hai sẽ thưa chuyện với ba mẹ.
Cả hai đều biết rằng để gia đình chấp thuận không phải là dễ dàng nhưng họ sẽ dũng cảm đối mặt và cùng nhau vượt qua.
Bốn năm sau, khi Minh Trân hoàn thành xong chương trình cấp hai thì Minh Trân cũng đã trở về.
Hôm nay, ba mẹ cô bận nên chỉ có Minh Trần và anh ra đón cô.
Lúc ở sân bay cô cố nhìn xung quanh cố tìm một hình bóng nhưng không thấy.
Thấy chị hai, Minh Trần vẫy tay gọi chị, chị cũng niềm nở mà ôm lấy em trai nhỏ.
Bạn đang đọc bộ truyện Mãi Mãi Chờ Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mãi Mãi Chờ Em, truyện Mãi Mãi Chờ Em , đọc truyện Mãi Mãi Chờ Em full , Mãi Mãi Chờ Em full , Mãi Mãi Chờ Em chương mới