Từ thuở khai thiên lập địa.
Trái đất bắt đầu hình thành tam giới tứ châu.
Núi Tu Di là trung tâm, nối liền giữa Thiên Giới, Trần Gian và Ma Giới.
Núi Tu Di hay còn là Đinh Trụ của đất trời, cân bằng vạn vật.
Thiên Giới là nơi cao nhất, chỉ có ánh sáng không có bóng đêm vì nơi đây có chín mặt trời, năm này qua năm khác soi sáng khắp Thiên cung.
Trần Gian lại chỉ xuất hiện một mặt trời, ngày ngày luân chuyển phân biệt giữa ngày và đêm.
Còn Ma Giới hàng vạn năm nay không có nổi một tia nắng.
Bắc Cô Lô Châu ở hướng Bắc núi Tu Di, người cõi ấy bình đẳng an vui.
Nam Thiện Bội Châu nằm về phương nam núi Tu Di.
Trung tâm châu này có cây Diêm Phù Đề.
Tây Ngưu Hóa Châu ở phương tây núi Tu Di, cõi này sanh sản rất nhiều Trâu người ta dùng trâu thế cho tiền bạc trong việc buôn bán, vì vậy nên gọi là "ngưu hóa".
Đông Thắng Thân Châu ở phương Đông núi Tu Di, người ở cõi này thân hình tốt đẹp hơn hết nên cũng kêu cõi ấy là Thắng Thân Châu.
Dù là thần, ma hay phàm nhân đều cùng chung sống hoà thuận với nhau hàng vạn năm cho đến một ngày...
Chín mặt trời của Thiên Giới biến mất, Nguyệt thần hiện thân, vạn vật bắt đầu có linh tính tạo nên một giới gọi là Yêu Giới.
Kể từ lúc ấy, Thiên cung bắt đầu có sao, Ma cung lần đầu xuất hiện tia nắng ấm và phàm nhân bắt đầu có tâm đen.
Họ bắt đầu biết tham lam, hận thù và buồn đau.
Yêu Giới bắt đầu xuất hiện ở khắp mọi nơi, núi cao, sông sâu hay rừng rậm đều có.
Yêu ma càng hoành hành thì các môn phái các ngày các xuất hiện nhiều hơn.
Người tu thành thần, kẻ tu thành ma nhưng Yêu Giới lại luôn là kẻ thù chung của tam giới tứ châu.
Và Hoa tộc là tộc đứng đầu và kiểm soát Yêu Giới, ngụ tại núi Thập Tứ Phong.
Hoa tộc là Yêu tộc đầu tiên xuất hiện nhờ một mảnh linh thạch của Nguyệt thần.
Ngày nào còn Nguyệt Linh Thạch thì Yêu Giới còn tồn tại, không thể huỷ diệt.
Cũng vì vậy mà Thiên Giới và Ma Giới ai cũng tìm cách chiếm đoạt Nguyệt Linh Thạch.
Do đó, Hoa tộc luôn có Hoa Thần, người canh giữ và bảo vệ Nguyệt Linh Thạch.
.....
Người con gái với mái tóc đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú.
Đôi mắt lười biếng nhắm lại cho dù ánh mắt trời đang cố len lỏi qua hàng mi cong kia.
Đôi môi đỏ chỉ làm tôn lên nước da trắng nõn nà, cũng khiến gương mặt xinh đẹp kia thêm phần tinh ranh, nghịch ngợm.
Khoác lên mình một bộ đồ màu trắng xoá như tuyết, nhưng nét tao nhã không tăng lên là bao mà giống với một tiểu bạch hồ.
Nữ nhân ấy nghịch ngợm mà trèo lên trên mái hiên của Phong Hoa Đài, nằm dài ra đó một cách lười biếng.
"Tiểu Mẫn, muội còn không luyện tập lát mẫu thân quay đây muội sẽ lại bị mắng đó." thập nhị ca Nguyệt Diệp lo lắng nhìn cô em gái đang nằm trên mái hiên đánh một giấc ngon lành.
"Diệp ca, khi nào thấy thân ảnh mẫu thân hãy kêu muội.
Nay dậy sớm, muội ngủ chưa có đã..."
"Muội mau xuống đây đi.
Tiểu Mẫn.
Muội...!muội không xuống là không được ăn trưa đâu."
"Ca ca, trò này cũ rồi." cô uể oải đáp
"Cũng tốt, món sườn xào hôm nay ta cũng không phải lo thiếu phần nữa." giọng nói của Hoa Thần Nguyệt Băng Hoa, mẫu thân cô.
Cô vội vàng ngồi dậy tính nhảy xuống nhưng không thể nhúc nhích.
"Tiểu Mẫn, hôm nay con không tu lên được Hoa Yêu đừng mong ăn cơm."
"Mẫu thân...!người nói vậy là làm khó con rồi.
Làm sao trong một ngày mà con có thể..."
"Con còn nói! Con xem con năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi! Hơn bảy vạn tuổi rồi, vẫn mãi ở cái vị trí Tiểu Hoa Yêu kia.
Con xem các ca ca con, ai ai cũng ngày ngày chăm chỉ luyện tập tu tiên.
Còn con, Hoa Thần tương lai, lại chỉ biết đến ăn, ngủ, chơi."
"Đâu có...!vẫn còn..."
"Nếu không vì con Nguyệt Diệp đã sớm thành Hoa Tiên Tử rồi.
Chứ không phải chỉ là một Hoa Yêu như bây giờ."
"....Mẫu thân, con biết lỗi rồi.
Người thả con ra trước đi, đừng giận hại sức khoẻ.
Ha."
"Mẫu thân, Tiểu Mẫn biết lỗi thật rồi.
Người tha cho muội ấy đi."
"Hôm nay con bé nhất định phải lên được Hoa Yêu nếu không, không được nghỉ."
"Mẫu thân..." Nguyệt Diệp cố gắng xin cho cô nhưng mẫu thân đã hất tay đi từ lâu mà không thèm ngoái đầu nhìn lại
Lúc này Thập Nhị ca của cô liền bày ra gương mặt bất lực.
Nhưng khuôn mặt thanh tú có đôi phần nhí nhảnh không giống tuổi ấy xị ra chỉ khiến cho người nhìn thấy đáng yêu mà càng muốn chọc.
"Diệp ca, huynh kệ muội.
Muội tự luyện được."
"Thập nhị ca của muội thà chết đói chứ không bỏ muội một mình."
"Diệp ca ngốc, huynh không đi, ai lén lấy thức ăn cho muội?"
"...Vậy ta đi nha." Nguyệt Diệp nói, vẻ mặt càng sầu não hơn
"Đi đi."
"Đi thật đó."
"Ừm, đi nhanh đi."
"Đợi đó, ta lấy sườn tới cho muội." Nguyệt Diệp nói rồi chạy nhanh đi
Vị thập nhị ca này của cô, ngoài bám cô ra thì thêm được cái ngốc.
Đôi lúc cô cũng không biết huynh ấy ngốc thật hay giả, nhưng cô nói gì cũng tin.
Cô là Nguyệt Mẫn Hoa, con gái út của Hoa Thần.
Bên trên cô còn có mười hai người ca ca.
Hoa tộc cô có một truyền thống, tuy là yêu nhưng ai cũng tu tiên, tu thần.
Tiếc là chỉ có nữ nhân mới có thể tu thần còn nam nhân thì không thể.
Cô mãi không luyện tập tử tế vì lên đến Hoa Yêu, cô chắc chắn sẽ phải tu Lương Nhân Đạo.
Phải xuống nhân gian, trải qua tình kiếp, hiểu được sinh ly tử biệt, nỗi khổ chúng sanh.
Vì chỉ có thể hiểu được mới có thể phổ độ chúng sanh, yêu thương bá tánh, nguyện một lòng vì tam giới tứ châu.
Nhưng cô vẫn chưa thể quyết định, với cô thần không hẳn tốt mà ma không phải xấu.
Nhưng bây giờ mẫu thân đại nhân lại dùng miếng ăn để uy hiếp cô nên cô đành luyện lên Hoa Yêu thôi.
Cô ngồi trên mái hiên ấy, đúng sáu ngày sáu đêm không ăn uống, không nói chuyện mà chỉ tu luyện.
Cô ngồi bao lâu, Diệp ca cũng lén đến thăm cô bấy lâu.
Bạn đang đọc bộ truyện Mẫn Hoa Tâm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mẫn Hoa Tâm, truyện Mẫn Hoa Tâm , đọc truyện Mẫn Hoa Tâm full , Mẫn Hoa Tâm full , Mẫn Hoa Tâm chương mới