Tang lễ long trọng diễn ra liên tiếp trong ba ngày ba đêm.
Sau hôm đó, cô đường đường chính chính đăng cơ xưng đế.
Kẻ thấy lợi thì nịnh nọt, lấy lòng.
Kẻ không thuận cũng không dám bất tuân.
Cô đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống, khung cảnh hàng vạn người quỳ dưới chân mình mà mỉm cười.
Cô lên ngôi, lấy tựa Chiêu Long.
Mất ba năm để cô hoàn toàn thu phục lòng dân và đám quan đại thần.
Không chỉ cải tiến những quy tắc như nữ nhân cũng có thể ghi danh bảng vàng, vào triều làm quan.
Hay chiêu mộ người tài từ khắp nơi.
Chu quốc giờ đây ngày một hưng thịnh, nhân dân an cư lạc nghiệp.
Nhưng những chính sách của cô khiến đám quan đại thần cũ không mấy thuận lòng.
Nhưng chúng cũng không làm được gì ngoài việc thuận theo.
"Hoàng thượng, Hán Quốc nhiều lần cố tình xâm lấn Chu Quốc ta.
Nay đã bắt đầu dẫn 30 vạn binh mã tiến về Nam thành." một vị đại nhân bẩm báo
"Hoàng thượng, thần nguyện dẫn quân bảo vệ Nam Thành." Ngô Diệp, giờ là Ngô tướng quân nhanh chóng đề cử bản thân
"Được.
Hứa Hiểu Khê."
"Có thần." một vị quan nữ tử c ung kính đáp
"Ta muốn ngươi cùng Ngô Diệp dẫn theo 40 vạn quân đi đàm phán trước với Hán Quốc.
Nếu không hoà giải, ta không chỉ muốn các ngươi giữ được Nam thành.
Ta còn muốn đầu của Hán Quốc đế.
Lập tức khởi hành."
"Thần tuân chỉ." Ngô Diệp và Hứa Hiểu Khê nhanh chóng đáp còn các vị quan đại thần khác người vội lau mồ hôi trên trán, người mặt lại trắng bệch không còn giọt máu
"Bãi triều." cô nói rồi lập tức rời khỏi Phụng Thiên điện.
Từ lúc cô lên ngôi đã bắt đầu trị vì những ngày tháng hoà bình.
Tuy cô thích cảm giác chém giết nhưng ngồi ở hoàng vị thì như vậy không phải cách hay.
Nếu được tốt nhất là liên minh, nhưng để nói về chiến tranh, cô chỉ cần một cái cớ.
Đúng như cô nghĩ, Hán Quốc không có ý định lui binh.
Chiến tranh lập tức nổ ra.
Nam thành như chiến trận, người chết vô số.
Trên triều ngày ngày cũng căng thẳng về nơi tiền tuyến.
Một tháng trôi qua.
Nam thành vẫn đang ngàn cân treo sợi tóc.
Quân binh hai bên đều sức cùng lực kiệt nhưng cả cô lẫn Hán Quốc đế vẫn không ai chịu ai.
Chiến trận kéo dài đến nửa năm, ai cũng lo sợ, lòng dân bất an, nhưng suy cho cùng, nếu cô cho lui binh thì Hán Quốc đế chỉ thiếu nước lấy đầu cô.
Một đêm như thường lệ tại Khôn Ninh cung.
Liên Nhi luôn chải đầu cho cô trước khi đi ngủ bằng nước hoa quế.
Chỉ có hương thơm này mới giúp cho cô thư thái một chút, cũng như nhớ lại mẫu thân của mình.
Cô nhìn vào gương như không tin được vào mắt mình, khẽ vuốt nhẹ sợi tóc bạc mà nói:
"Ngươi xem, trẫm mới hai mươi mấy tuổi sao lại có tóc bạc rồi."
"Hoàng thượng, người nhìn nhầm rồi." Liên Nhi nói rồi vội giấu sợi tóc bạc của cô đi
"Liên Nhi."
"...Hoàng thượng ngày ngày lao lực, việc này cũng khó tránh."
"Ừm.
Chương Thanh."
"Có nô tài." Chương công công vội vã đi vào nhưng vẫn phải cung kính
"Triệu Tưởng Đồng Lam đến đây."
"Dạ."
"Hoàng thượng, giờ đã là canh hai rồi, người không đi nghỉ sao?" Liên Nhi hơi lo lắng mà hỏi
"Trẫm muốn hóng gió một chút.
Cô cô cứ đi nghỉ đi." cô vừa nói vừa đi ra ngoài, Liên Nhi cũng vội vàng khoác áo lông cho cô
"...Dạ." Liên Nhi nói rồi về phòng mình
Mỗi đêm không thể ngủ, cô sẽ triệu kiến Tưởng Đồng Lam đến bầu bạn.
Nghe hắn đánh đàn, ngâm thơ.
Cũng không biết hắn nghe ở đâu, biết cô luôn bị đau đầu nên Đồng Lam đã lén trồng vài cây quế trong sân Khôn Ninh cung.
Nghe Liên Nhi nói, khi còn tại thế, hoa quế cũng là loài hoa yêu thích nhất của mẫu thân.
Nhưng sau khi vào cung thì không còn được ngắm nhìn nhiều như trước.
Do vậy mà Tưởng Đồng Lam thoát được một kiếp.
Cô ngồi trên ghế đá, dưới bên cạnh cây quế mà tận hưởng cảm giác an yên hiếm hoi này.
"Bái kiến hoàng thượng." Tưởng Đồng Lam cung kính nói
"Pha trà đi."
Lời vừa dứt, Tưởng Đồng Lam liền thuần thục pha trà.
Mùa đông năm nay đến chậm hơn những năm trước, đến giờ vẫn chưa có tuyết đầu mùa.
"Ngươi nghĩ ái tình có tồn tại trên đời không?" cô hỏi, giọng nhẹ nhàng tựa lông hông nhưng lại khiến Tưởng Đồng Lam giật mình
"Đồng Lam nghĩ là có.
Nhân gian ai cũng nói Nguyệt Hạ Lão Nhân se tơ kết duyên cho người người.
Nếu truyền thuyết đó là thật thì ái tình cũng có thật."
"Suy cho cùng cũng chỉ là truyền thuyết." cô vừa dứt câu liền có tiếng vang của mình binh sĩ
"BÁO!" vị binh sĩ ấy hớt hải chạy vào bên trong
"Có chuyện gì?"
"Bẩm hoàng thượng, Ngô tướng quân tử trận, Nam thành thất thủ rồi." nghe lời này khiến tức đến độ đập vỡ tách trà trong tay
"Quân Hán Quốc thì sao?"
"Chúng đang tiến thẳng vào kinh thành.
E là..." vị binh sĩ kia có chút ấp úng lập tức bị cô quát
"NÓI!"
"E là chúng ta không chống đỡ được." binh sĩ kia nói nhưng lại cúi đầu sợ sệt gì đó
"Ngươi còn điều gì chưa bẩm báo?"
"Bẩm...Bẩm hoàng thượng....!hoàng đế Hán Quốc đích thân dẫn binh là...!là...."
"Là ai?"
"Là Bửu thân vương thưa hoàng thượng." cô nghe binh sĩ kia nói, trên gương mặt lạnh băng lần đầu có tia bất ngờ mà đứng bật dậy
"Truyền khẩu dụ của trẫm, ai lấy được đầu của Bửu thân vương.
Phong làm tướng quân thống lĩnh, thay thế Ngô Diệp."
"Dạ." binh sĩ kia nói rồi vội chạy đi
Lúc này hai chân cô mềm nhũn như không có lực mà ngã xuống, may mắn có Tưởng Đồng Lam kịp thời đỡ lấy cô ngồi xuống.
"Chương Thanh." cô bình tĩnh trở lại gọi lớn
"Dạ, có nô tài." Chương công công trên mặt tỏ vẻ sợ hãi như đã biết chuyện
"Truyền khẩu dụ của trẫm, ai muốn rời khỏi hoàng cung hãy lập tức rời đi."
"Hoàng thượng, người không đi sao?" Liên Nhi từ đâu đi lại mà nói
"Trẫm là hoàng đế Chu Quốc.
Cho dù có chết cũng phải chết ở đây."
"Nô tài nguyện bên cạnh hoàng thượng." Liên Nhi, Chương công công và cả Tưởng Đồng Lam, đồng loạt quỳ xuống mà nói
"Ừm...!được.
Cô cô, sửa soạn cho trẫm." cô nói một cách bình tĩnh rồi đi vào tẩm điện
Liên Nhi gương mặt lo sợ, ánh mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng cầm nước mắt.
"H...!Công chúa, người thật sự không thể từ bỏ ngôi vị này sao?"
"Nước cờ đã hạ, không thể thu hồi.
Trẫm đã là hoàng đế Chu Quốc thì không thể chạy trốn.
Bạn đang đọc bộ truyện Mẫn Hoa Tâm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mẫn Hoa Tâm, truyện Mẫn Hoa Tâm , đọc truyện Mẫn Hoa Tâm full , Mẫn Hoa Tâm full , Mẫn Hoa Tâm chương mới