Ngay khi tới thư phòng, cô mới bước một chân vào liền có tiếng la lớn.
"Đứng yên!" Triệu Minh Bân hốt hoảng nói
Lúc này cô mới nhìn được mọi khung cảnh trong căn phòng.
Cả phòng bừa bộn, chỗ nào cũng thấy văn thơ, tranh cổ được rải đầy ra sàn.
Chỉ có một lối đi rất nhỏ, chỉ vừa cho một bàn chân đi theo đường thẳng tắp.
"Đưa tay đây, ta đỡ muội." Triệu Minh Bân nói, cô cũng đưa tay ra nhưng ánh mắt không rời được khỏi đống văn chương dưới nền, chỉ sợ đạp trúng liền không yên.
Triệu Minh Bân cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng dắt cô vào trong.
Sử thái giám như hiểu ý mà đóng cửa lại từ lúc nào không hay.
"Sao huynh lại rải chúng ra đây vậy?" cô vẫn nhìn quanh một lượt mà nói
"Ta tìm một thứ.
Muội xem." Triệu Minh Bân nói rồi chỉ về bức tranh sơn thuỷ hùng vĩ, hàng trăm người đang nối đuổi nhau đi trên cao lương.
Không chỉ nam nhân mà còn nữ nhân, thậm chí có cả thai phụ, nhi tử mới sinh.
"Đây là Mông Cổ!"
"Muội nhìn kĩ xem, có quen thuộc không?" Triệu Minh Bân nói khiến cô tiến lại gần bức tranh, chăm chú ngắm nhìn
Nam nhân oai dũng dẫn đầu đoàn người, một tay cầm đao một tay cầm dây cương, dáng vẻ oai hùng, tự do tự tại trên thảo nguyên.
Là phụ thân của cô, Cát Nhĩ Tế Cát Đặc Ba Lạp Tư, người đứng đầu bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm.
"Cái này...?"
"Ta biết muội nhớ nhà nên đặc biệt tìm nó tặng cho muội.
Có lẽ nó sẽ giúp muội nguôi ngoai đi phần nào." Triệu Minh Bân vội đáp
"Đa tạ điện hạ."
"Chỉ có chúng ta, muội không cần đa lễ.
Ta biết thường ngày muội cũng chỉ là miễn cưỡng tuân theo đống quy củ kia.
Muội yên tâm, sau khi chúng ta thành thân rồi, những lễ nghi phép tắc đó muội không thích thì không cần tuân."
"Như vậy, không phù hợp..."
"Ta là thái tử, sau này là hoàng đế đương triều, muội lại là thê tử kết tóc với ta.
Ta không hứa sẽ cho muội cuộc sống như muội mong muốn nhưng chắc chắn sẽ không để muội chịu uỷ khuất." Triệu Minh Bân vừa nói vừa cuộn lại bức tranh rồi đưa cho cô
Cô cũng bẽn lẽn nhận lấy.
Lâu nay Triệu Minh Bân vẫn luôn là người giữ phép tắc nhất trong các vị hoàng tử nhưng nay lại nói ra những lời này khiến cô có chút khó hiểu.
"Đa..."
"Ta đã nói không cần đa lễ."
"Vậy...!để muội sắp xếp lại giúp huynh." cô nói rồi bắt đầu rón rén đi lại cuốn gọn từng bức tranh, sắp xếp lại từng văn thư một
Triệu Minh Bân thấy vậy cũng để cô làm mà không nói tiếng nào.
Thực chất bức tranh Triệu Minh Bân tặng cô là bức tranh hoạ sư vẽ lại qua lời kể của vị thái tử quá cố khi đi thu phục Mông Cổ.
Nhưng sự thật này ai ai cũng biết, chỉ mỗi cô là không.
Cô giúp Triệu Minh Bân sắp xếp lại mọi thứ hơn một canh giờ liền.
Cái lưng cũng sắp gãy tới nơi.
Triệu Minh Bân thì lại ngồi nhàn nhã trên bàn đọc văn chương, tấu sớ.
Thu xếp mọi thứ xong, cô liền lập tức về điện của mình.
Sáng sớm hôm sau, lần đầu cô ở trong Đông Cung này mà háo hức tới độ dậy từ sớm.
"Thái tử phi, hội săn lần này tuy không có quy tắc nhưng cũng không thể thoải mái như ở Mông Cổ.
Người không thể lơ là cảnh giác."
"Ta nhớ mà Cầm Liên.
Nói là hội săn nhưng cũng có khác gì cuộc so tài giữa các hoàng tử đâu chứ.
Thái tử tuy am hiểu về nhiều thứ, trên thông thiên văn dưới tường địa lý nhưng sức khoẻ lại không tốt.
Ba năm nay, chưa có năm nào mà thái tử tham gia."
"Cũng chính vì thế mà người càng phải cẩn trọng, người là thái tử phi, là người của thái tử.
Chỉ cần người bất cẩn cũng có thể bị liên luỵ tới thái tử." Cầm Liên vừa vấn tóc cho cô vừa nói
"Được.
Ta chắc chắn sẽ cẩn thận mà." cô vừa dứt câu thì một cung nữ đi vào bẩm báo một cách cung kính
"Thái tử phi, bát hoàng tử tới tìm người."
"Ừm." cô ừm nhẹ một tiếng rồi đi ra chính điện
Triệu Minh Triết đã thản nhiên ngồi thưởng trà như ở cung của mình từ lúc nào.
"Muội chịu ra rồi hả?" Triệu Minh Triết nhìn thấy cô thì nói
"Thanh tỷ đâu?" cô hỏi ngược
"Hoàng tỷ bận tiếp phò mã tương lai rồi.
Không đi được.
Nay chỉ có ta thôi." Triệu Minh Triết nói với vẻ mặt đắc ý
"Đã chọn được phò mã rồi sao? Ai vậy?"
"Mã Tư Sâm, đích tử của Mã gia.
Phụ hoàng vốn đã ưng Mã gia ngay từ đầu, làm buổi chọn phò mã cũng chỉ cho có lệ mà thôi.
"Vậy...!Mã Tư Sâm này ra sao?"
"Sao vậy? Lo cho hoàng tỷ sao?" cô nghe Triệu Minh Triết hỏi chỉ gật đầu nhẹ "Tên Mã Tư Sâm này cũng là một người thanh liêm, chính trực.
Ta từng nói chuyện với hắn vài lần, cũng là một kẻ có tài.
Nhân phẩm của hắn cũng ổn, hiền lành, chất phác.
Yên tâm đi, hoàng tỷ sao có thể chịu thiệt được chứ."
"Ừm..." cô hơi thở dài, lời muốn nói nhưng rồi lại nuốt ngược vào trong
Thấy vậy, Cầm Liên cùng đám nha hoàn vội lui ra ngoài.
"Còn có ta thôi, sao muội thở dài?"
"Thì còn sao nữa! Cũng do mấy quy tắc của Triệu Quốc chứ sao! Người Mông Cổ bọn ta, nam nhân muốn thành gia lập thất với ý trung nhân.
Không chỉ nhờ người mai mối mà còn phải nhiều lần mang sính lễ, quà cáp đến nhà nữ nhân đó.
Việc đó phải diễn ra nhiều lần thì hai bên mới có thể có cơ hội tìm hiểu nhau rồi tính đến việc cưới gả.
Đó là chưa kể sau khi đính ước, nam nhân đó sẽ phải tặng cho gia môn nữ nhân ba lần rượu.
Thuận lợi và chấp nhận cả ba lần mới tính định ngày thành hôn."
"Cái gì mà rườm rà vậy?"
"Như vậy mới coi như xong một nửa thôi đó.
Ta còn chưa kể hết các sính lễ mà nam nhân phải tặng đâu.
Mà giờ chúng ta đi chưa?"
"Gọi ta một tiếng a huynh.
Ta đưa muội đi." Triệu Minh Triết vẫn còn tâm trạng bỡn cợt mà nói nhưng cô không đáp mà đứng dậy đi thẳng ra ngoài, bơ đẹp vị bát hoàng tử này "Ơ! Đợi ta!" Triệu Minh Triết nói rồi vội vã đi theo sau
"Mới sáng ra ta không có tâm trạng đùa cợt đâu." cô hơi nhíu mày mà nói
"Được được.
Dù sao ta là ca ca cũng không thể chấp tiểu cô nương như muội."
"A Triết!"
"Được rồi, không đùa nữa." Triệu Minh Triết bấy giờ cũng chịu nghiêm túc lại
Cả hai đi một mạch tới chuồng ngựa hoàng gia, nơi này toàn giống ngựa tốt được tuyển chọn một cách kỹ lưỡng nhưng cô lại không thích đống quy tắc đó.
Đối với người Mông Cổ như cô, ngựa giống như tri kỷ, nương tựa lẫn nhau.
Bạn đang đọc bộ truyện Mẫn Hoa Tâm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mẫn Hoa Tâm, truyện Mẫn Hoa Tâm , đọc truyện Mẫn Hoa Tâm full , Mẫn Hoa Tâm full , Mẫn Hoa Tâm chương mới