Từ ngày Vệ quý phi bị cấm túc, hoàng thượng cũng không lật thẻ bài của bất cứ vị phi tần nào.
Nếu có đến hậu cung cũng chỉ đến chỗ hoàng hậu.
Gần một tháng sau, thái tử bệnh nặng không qua khỏi mà ra đi.
Hoàng thượng cũng vì vậy mà không thượng triều ba ngày.
Sau khi hoàn thành tang lễ, sức khoẻ của hoàng thượng ngày một sa sút, nhưng người không để ai chăm sóc ngoài hoàng hậu.
Cùng lúc này, chiến trận lại nổ ra.
Nam Quốc và Triệu Quốc vốn đã bằng mặt không bằng lòng từ lâu.
Nay nghe tin đại tang như vậy, Nam Quốc lập tức điều binh đánh Triệu Quốc.
Hoàng thượng vì muốn giải quyết chuyện này nhanh chóng mà đưa sứ giả sang nghị hoà.
Chưa tới một tháng, Nam Quốc đã thu binh, thay vào đó là sứ thần mang lễ vật tới.
"Phụ hoàng, con không muốn gả sang Nam Quốc.
Nam Đế đã là một ông lão ngoài bảy mươi, con đàn cháu đống, còn có hoàng hậu.
Phụ hoàng, người đừng gả con đi." Triệu Ngữ Yên làm nũng mà nói
"Đây là chuyện đại sự chứ không phải con muốn hay không.
Ngày lành đã định rồi, con chỉ cần nghe theo thôi."
"Người hết thương Yên Nhi và mẫu thân rồi! Người không chỉ giam lỏng mẫu thân còn gả Yên Nhi qua Nam Quốc như một cống phẩm..." Triệu Ngữ Yên chưa nói hết liền bị ăn một bạt tai
"Hỗn xược!"
Triệu Ngữ Yên lúc này ngồi bệt trên nền đá mà sững người.
Cả đời cô ta được sống trong nhung lụa, thứ cô ta thích chưa bao giờ là chưa có được, thứ cô ta không thích cũng không ai ép buộc.
Được nâng niu, bảo bọc như vậy, nay người phụ hoàng yêu thương cô ta nhất lại đánh cô ta.
Hoàng thượng quá nóng giận nên đã lỡ tay.
Nhưng thân là cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể hạ mình.
Hoàng thượng thấy Triệu Ngữ Yên nhìn mình bằng con mắt khó tin cũng không buồn giải thích hay nói lấy một lời mà rời đi.
Đông Cung.
Trong cung xảy ra nhiều việc, cô cũng không quản được.
Thường ngày làm những việc gì thì giờ vẫn là những việc đó.
"Thái tử phi, ngũ công chúa đến." Cầm Liên bẩm báo
"Ngũ công chúa? Sao ngũ công chúa lại tới đây?" cô hơi nhíu mày hỏi lại vì thường ngày Triệu Ngữ Yên ghét cô ra mặt, gần bốn năm nay đã năm nào đến Đông Cung đâu chứ
"Sao vậy? Ta không được đến sao?" Triệu Ngữ Yên tự nhiên bước vào mà nói
"Ta đâu có nói vậy.
Tỷ dùng trà đi."
"Là Kỳ Môn Hồng Trà.
Cả hoàng cung này chắc chỉ có mỗi Đông Cung mới dùng loại trà này."
"Khẩu vị của ta hơi khác so với mọi người.
Nếu tỷ không quen ta có thể sai người làm loại khác."
"Không cần.
Giờ ta cũng thích Kỳ Môn Hồng Trà rồi."
"Nay tỷ đến chỗ ta không phải chỉ để thưởng trà chứ?"
"Chúng ta cũng không phải tỷ muội tình thâm gì, ngươi không phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ.
Chính ta nghe còn không quen."
"Cho dù không quen cũng phải làm.
Đây là việc mà ta học được trong hoàng cung này bao năm."
"Ngươi nói cũng phải.
Ngày trước ta hay cười nhạo ngươi, không sao giờ bị ngươi cười nhạo, cũng đúng thôi."
"Người gả tới Nam Quốc, sao ta lại cười nhạo người? Nếu làm như vậy ta cũng đâu kháng nào đang mỉa mai bản thân."
"Cũng phải.
Đã sang đông rồi, trời cũng nhanh tối hơn.
Ngươi nghỉ ngơi đi, ta về đây." Triệu Ngữ Yên nói rồi rời đi, dáng vẻ vẫn khí chất, cao ngạo như vậy
Sau khi Triệu Ngữ Yên rời đi, Cầm Liên mới đi vào.
"Thái tử phi, sao đột nhiên ngũ công chúa lại đến vậy?"
"Đến tạm biệt ta thôi.
Bản thân khi vào hoàn cảnh của người khác, bỗng dưng sẽ có hào cảm với người ấy.
Cầm Nương, người nói đúng.
Nếu để nghĩ kĩ, Thanh tỷ đúng là may mắn hơn nhiều."
Hôn sự của Triệu Ngữ Yên cũng long trọng không kém với Triệu Thanh Hạm năm xưa.
Chỉ là thay vì tân lang đến đón thì Triệu Ngữ Yên phải ngồi xe ngựa một chặng đường dài để tới Nam Quốc.
Dáng vẻ của Triệu Ngữ Yên khiến cô bất giác nhớ đến mình năm xưa cũng như vậy.
Bệnh tình của hoàng thượng ngày càng trầm trọng, việc nghị sự trên triều đều do Triệu Minh Triết đảm nhận dù chưa được phong thái tử.
Dưỡng Tâm Điện.
"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Triệu Minh Triết cung kính nói
"Lại đây." hoàng thượng thều thào nói, nghe vậy Triệu Minh Triết đi lại giường của hoàng thượng "Minh Triết...!giờ ta chỉ có thể trông cậy vào con."
"Phụ hoàng, người vẫn đang ở tuổi tráng kiệt, người..." Triệu Minh Triết vội nói nhưng hoàng thượng chỉ xua tay
"Sức khoẻ của ta, ta hiểu rõ nhất.
Sau khi ta băng hà con sẽ trở thành tân đế.
Bác Nhĩ Tề Cát Đặc thị trở thành hoàng hậu, không được phế.
Phan thị phong làm quý phi.
Ngô thị phong làm tần.
Những người khác con tự định đoạt." hoàng thượng vừa nói vừa đưa di chiếu vào tay Triệu Minh Triết "Còn một việc nữa...!nếu ta băng hà, quý phi muốn bồi táng theo ta, hãy để quý phi chôn cất chung một nơi với ta."
"Phụ hoàng..."
"Minh Triết, con nhất định phải trở thành minh quân.
Khiến cho từng kẻ từng kẻ phải sợ hãi khi nghe thấy Triệu Quốc ta...." hoàng thượng cố gắng nói di nguyện cuối cùng rồi nhắm mắt xuôi tay
Một năm mà tang lễ, hôn sự, tang lễ nối nhau liên tiếp.
Đại tang của tiên đế diễn ra long trong mất hết ba ngày ba đêm.
Vệ quý phi khi biết tin liền thắt cổ tự vẫn tại Dực Khôn Cung.
Triệu Minh Triết cũng làm theo di ngôn của tiên đế, không chút thay đổi.
Chỉ vài ngày sau đó.
Lễ đăng cơ của Triệu Minh Triết diễn ra.
Cô là thái tử phi đương nhiên trở thành hoàng hậu cho dù người ngồi trên long vị kia là ai.
Đám cung nữ, thái giám sửa soạn lên cho cô bộ y phục đỏ lộng lẫy.
Bạn đang đọc bộ truyện Mẫn Hoa Tâm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mẫn Hoa Tâm, truyện Mẫn Hoa Tâm , đọc truyện Mẫn Hoa Tâm full , Mẫn Hoa Tâm full , Mẫn Hoa Tâm chương mới