Bệ hạ và hoàng hậu nghe tin cũng vội đi đến.
Thái y rất nhanh đã đến xem vết thương cho cô nhưng rồi cũng chỉ lắc đầu ngao ngán.
"Thái y, Ngọc Hoa sao rồi?" mẫu thân sốt ruột hỏi
"Quận chúa do sợ hãi quá độ mà ngất đi.
Còn vết thương tuy đã cầm được máu nhưng vết thương quá sâu, e sẽ để lại sẹo..." thái y nói, bệ hạ đang cầm chén trà cũng tức giận mà đập vỡ "Là nô tài vô năng, không thể giúp quận chúa khôi phục dung mạo."
"Bệ hạ, thần có biết một loại cao, có thể xoá được vết sẹo của quận chúa.
Nhưng dược liệu của loại cao ấy hiếm có, e rằng không dễ tìm." Mạc Vũ nói
"Bệ hạ, dù sao quận chúa cũng sắp gả sang Ly quốc.
Chỉ cần giấu được vết sẹo đến lúc biến mất là sẽ không sao...." Tuệ quý phi nói nhưng ngay lập tức bị bệ hạ giáng cho một bạt tai
"Ngu xuẩn.
Ngươi nghĩ hoàng đế Ly quốc dễ bị ngươi lừa đến vậy sao.
Còn ngươi, thâm độc, ngu xuẩn, sao ta có thể sinh ra ngươi cơ chứ."
"Phụ hoàng, không phải con.
Con thật sự bị oan."
"Bị oan? Ở Nguyệt Phong đình chỉ có ngươi và Ngọc Hoa.
Cây trâm cũng là của ngươi, ngươi còn nói ngươi bị oan? Không lẽ là Ngọc Hoa tự huỷ dung của mình."
"Chính là ả, ả ta tự..." Tư Duệ còn chưa nói xong đã bị giáng một bạt tai
"Bệ hạ nguôi giận.
Giờ chuyện cũng đã lỡ, chi bằng chúng ta cứ hỏi đầu đuôi ngọn ngành rồi xử trí." hoàng hậu nói
"Nói đi, tại sao ngươi làm vậy?"
"Con thật sự không có..."
"Ngươi không nói.
Cho vào đây." bệ hạ nói rồi một cung nữ bị giải vào
"Đây là..." Tuệ quý phi trợn tròn mắt nhìn cung nữ đang quỳ kia, mặt mũi tay chân chỗ nào cũng bầm tím, chảy máu.
Trong rất thảm thương.
"Nói đi."
"Nô tỳ là người của cung Trường Xuân...!Nô tỳ thường nghe công chúa nguyền rủa quận chúa...!Nói...!muốn quận chúa...!chết...!còn...!còn có thứ này...!nô tỳ vô tình thấy nó khi dọn dẹp tẩm điện cho công chúa..." cung nữ đó nói, Từ công công liền dâng lên hoàng thượng một con người rơm bị ghim đầy đinh có ghi tên và bát tự của cô.
"Tư Duệ, ngươi lại dám dùng yêu thuật trong cung." hoàng hậu nói
"Sao ngươi có thể....!Ngọc Hoa đã làm gì ngươi cơ chứ.
Tại sao ngươi lại muốn nhi tử ta chết.
Ngọc Hoa của ta...." mẫu thân vừa khóc vừa nói
"Mau đỡ trưởng công chúa ra ngoài." bệ hạ nói, đợi nô tỳ thái giám đưa mẫu thân ra ngoài mới nói tiếp "Còn chuyện gì?" bệ hạ nhìn sang Từ công công đang run rẩy
"Bệ hạ, lúc tra khảo cung nữ này có khai ra một số chuyện liên quan đến Cao tiểu thư năm đó."
"Đưa trẫm xem." bệ hạ nói rồi vội cầm tờ giấy lên đọc "Tôn Tư Duệ, ngươi đúng là độc ác.
Vì sự đố kỵ của ngươi mà lan truyền tin đồn khiến cho Cao Quỳnh Hoa thắt cổ tự vẫn nay còn huỷ đi dung mạo của Ngọc Hoa, thậm chí còn sử dụng yêu thuật trù ếm Ngọc Hoa."
"Phụ thân, con không có."
"Đưa Tư Duệ về cung cấm túc đợi ngày hoà thân.
Tuệ quý phi không biết dạy con giáng làm quý nhân, cấm túc tại cung Trường Xuân.
Ai dám xin thay giết không tha." bệ hạ nói rồi trở về Thiên Long điện, Mạc Vũ cũng đi theo.
Hoàng hậu cũng rời đi sau khi chứng kiến Tuệ quý nhân và Tư Duệ bị lôi về cung Trường Xuân.
.......
Thiên Long Điện
"Bệ hạ nguôi giận.
Đừng làm ảnh hưởng đến long thể." Mạc Vũ nói
"Mạc Vũ, ngươi nói xem.
Tại sao Tư Duệ lại làm vậy chứ...!mà hỏi ngươi cũng vô dụng, ngươi không thành gia lập thất, không có con cháu sao có thể hiểu...!Đứa con này của ta đúng là làm ta thất vọng.
Ta sủng ái nó đến vậy, tại sao nó vẫn đố kỵ với người khác.
Nếu nó an phận một chút, người gả sang Ly quốc giờ đã không phải nó."
"Bệ hạ, thần có ý này.
Thần nhớ hoàng đế Ly quốc bao năm nay rất nhiều cung tần mĩ nữ nhưng không lập hậu.
Nếu chúng ta dựa vào điểm này, chắc chắn công chúa gả sang đó sẽ không chịu thiệt."
"Đành vậy.
Chuyện đến nước này cũng là do nó tự làm tự chịu."
.......
"Tiểu thư, người tỉnh rồi." A Liên thấy cô tỉnh dậy vội đi lại đỡ cô dậy
"Lấy gương ra đây cho ta." A Liên nghe vậy cũng đành lấy cho cô, nhìn dung mạo của mình có một vết sẹo lớn.
"Chuyện ra sao rồi."
"Tuệ quý phi bị giáng làm quý nhân, cấm túc ở cung Trường Xuân.
Tư Duệ công chúa cũng vậy, bị cấm túc đợi đến ngày đi hoà thân...!Tiểu thư, người cần gì phải làm đến mức này.
Lão gia và thái sư chắc chắn sẽ không để người đi hoà thân."
"Nếu ta không tự ra tay thì phụ thân và sư phụ ta chỉ có chờ ngày ta gả đi.
Bệ hạ sủng ái Tuệ quý nhân hơn nữa chỉ có một nữ nhi, chắc chắn cũng sủng ái Tư Duệ, người tất nhiên không muốn gả tiểu công chúa này đi sang Ly quốc xa xôi.
Nếu không phải mấy hôm trước Vô Ảnh phát hiện được Tư Duệ trù ếm ta thì ta nào có cơ hội lật ngược thế cờ như vậy." cô vừa dứt câu, một nha hoàn liền gõ cửa đi vào
"Quận chúa, tứ hoàng tử đến thăm người."
"Mời huynh ấy vào." cô nói, A Liên liền đỡ cô dậy sửa soạn
"Ngọc Hoa..."
"Ra ngoài hết đi." cô nói, các nha hoàn cũng ra ngoài hết
Lúc này Tôn Định mới đi lại phía cô, nâng cằm cô lên mà xem vết thương.
"Thật tiếc cho dung mạo này."
"Hữu dụng thì không đáng tiếc.
Huynh nghe được tin gì từ phía Tôn Bá Cảnh?"
"Hắn ta một lòng tạo phản, nửa năm nay bí mật nuôi binh ngoài thành, nay thêm chuyện này có lẽ cũng coi muội là địch rồi."
"Còn chưa biết được.
Phía Tôn Chương Danh thì sao?"
"Hắn ta ngày ngày đau ốm, giờ bệnh càng nặng hơn."
"Liều thuốc của huynh cũng lâu quá rồi đó.
Nửa năm rồi vẫn chưa loại bỏ được hắn."
"Sẽ sớm thôi, muội đừng sốt ruột."
"Quận chúa, đại hoàng tử đến." A Liên ở ngoài nói lớn
"Tôn Bá Cảnh?"
"Huynh mau vào đây." cô nói rồi kéo Tôn Định đứng đằng sau bức bình phong, cô cũng vội đeo tấm che mặt lên
"Ngọc Hoa.
Ngọc Hoa." Tôn Bá Cảnh hớt hải chạy vào
"Có chuyện gì mà đại hoàng tử đến đây vội vàng như vậy."
"Để ta xem vết thương của muội." Tôn Bá Cảnh nói rồi gỡ tấm che mặt của cô xuống, để lộ vết thương xấu xí khiến Tôn Bá Cảnh cũng lắp bắp "Ngọc Hoa...!chuyện...!chuyện Tư Duệ ta thật sự không biết....!ta..."
"Đại hoàng tử, giờ đây ta không còn là đệ nhất mĩ nhân nữa.
Người đó là hoàng muội của người, đáng lẽ người nên vui mới phải."
"....Ngọc Hoa...!đợi ta...!ta nhất định sẽ bù đắp cho muội."
"Đợi người? Ta đợi người đến lúc nào đây? Ta còn không biết, chuyện ngày hôm nay có phải ý của người hay không."
"Muội nghi ngờ ta?"
"Tư Duệ sao có gan làm vậy.
Hơn nữa, nếu ta bị huỷ dung rồi, chắc chắn ta sẽ không phải tới Ly quốc hoà thân.
Vừa đúng ý đại hoàng tử chẳng phải sao." cô vừa nói dứt câu, bỗng Tôn Bá Cảnh lấy con dao rạch vào mặt mình.
Vết thương chạy ngang qua sống mũi nhìn rất khủng khiếp khiến cô đơ người.
"Ta thay Tư Duệ trả lại cho muội.
Giờ, muội tin ta được rồi chứ!"
"Huynh làm cái gì vậy.
A Liên, gọi thái y."
"Ngọc Hoa, cho dù đánh đổi bằng giá nào, ta cũng sẽ tìm cách chữa khỏi cho muội.
Bạn đang đọc bộ truyện Mẫn Hoa Tâm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mẫn Hoa Tâm, truyện Mẫn Hoa Tâm , đọc truyện Mẫn Hoa Tâm full , Mẫn Hoa Tâm full , Mẫn Hoa Tâm chương mới