Căn nhà thay đổi chủ, Lục Viễn vì muốn trấn an cơn tức giận của Vương Kiều, lập tức đi tìm cha hắn Lục Vũ Hoành.
"Cha, căn nhà ngươi cho ta xảy ra chuyện gì vậy? Ngày hôm nay ta phát hiện nó đã bị sang tên.".
Hôm nay Lục Viễn và công nhân lắp đặt cãi nhau ầm ĩ một trận, sau đó hắn quyết định gọi cảnh sát, bất đắc dĩ, những công nhân kia cũng phải gọi cho Vương lão bản.
Kết quả, trên tay đối phương có chứng từ bất động sản vô cùng đầy đủ.
Cảnh sát hung hăng quở trách hắn một trận, mắng hắn không biết tốt xấu, căn bản không phải nhà của mình lại giám giả mạo làm chủ nhân.
Vương lão bản kia cũng không phải là người hiền lành gì, nhất định phải làm cho hắn mất mặt, sai người đem hết đồ vật của hắn ném ra ngoài.
"Việc này ta đã nghe nói.". Lục Vũ Hoành nói.
"Ta đã đi trung tâm di sản tìm hiểu, ngày hôm qua con trai của thúc thúc ngươi đến làm giám định, bởi vì hắn là người đứng đầu danh sách thừa kế nên được nhận chứng từ bất động sản, sau khi lấy được nhà, hắn liền đem bán."
"Tên kia không phải đã sớm chết ở bên ngoài sao?".
"Ta vốn cũng cho là vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, hẳn là không phải.". Lục Vũ Hoành tràn đầy tiếc nuối.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ như vậy đem căn nhà cho hắn?". Lục Viễn bực bội nói. Hắn còn phải trông cậy vào căn nhà kia để thuyết phục Vương Kiều.
Lục Vũ Hoành híp mắt, suy tư một chút rồi nói: "Việc cấp bách hiện tại là phải tìm được em họ của ngươi, nhắc tới cũng kì quái, sau khi em họ ngươi đến, ít nhiều gì cũng phải tới bái phỏng (edt: đến thăm nhà, chào hỏi) chúng ta mới phải chứ!".
Sắc mặt Lục Viễn lập tức trầm xuống.
Lục Vũ Hoành nhìn Lục Viễn: "Có phải ngươi nhớ tới chuyện gì không?".
"Ngày hôm qua ta gặp phải hai người.".
Lục Vũ Hoành: "Là ai? Bọn họ đã nói gì?".
Lục Viễn nhớ lại lời mình nói: "Hắn không nói gì, bất quá ta...".
Lục Vũ Hoành cau mày: "Ngươi cùng bọn họ phát sinh xung đột?".
"Ta cũng không có làm gì, chỉ nói bọn họ là người nhặt rác thải, điều này cũng không thể trách ta, hai tên này ăn mặc rách nát, thật sự giống ăn mày.". Lục Viễn nói.
Lục Vũ Hoành nhìn Lục Viễn, sắc mặt khó coi: "Đáng lí ngươi nên giữ họ lại, làm cha của ngươi hiện tại không có lấy thời gian để phản ứng.".
"Cha, tại sao ngươi không sớm đem tên kia xử lí?".
"Ngươi nói dễ nghe thật, giết người là phải ngồi tù, ngươi muốn cả nhà chúng ta đều phải vào tù sao?". Lục Vũ Hoành bất mãn.
Sau khi chủ nhà chết, có ba năm bảo hộ, trong vòng ba năm đó, người thừa kế phải đi trung tâm di sản giải quyết thủ tục, nếu để qua ba năm bảo hộ, căn nhà sẽ được cấp cho người đề đơn khác. Lục Vũ Hoành nhíu mày, còn hai tháng nữa liền tròn ba năm, Lục Vũ Hoành vốn cho là Lục Vinh sẽ không xuất hiện, kết quả Lục Vinh lại nhảy ra vào thời điểm cuối cùng.
"Cha, ngươi không biết ngày hôm nay ta bị mất mặt trước bao nhiêu người đâu.". Lục Viễn nắm chặc nắm đấm, mấy tên công nhân châm chọc khiêu khích, một chút mặt mũi đều không cho hắn, cảnh sát được hắn gọi đến cũng không cho hắn sắc mặt tốt.
Lục Vũ Hoành hít sâu một hơi, thầm mắng: Lục Viễn cái tên này không biết nặng nhẹ, lúc nào rồi mà chỉ biết ghi nhớ chuyện mặt mũi.
...............
Bạn đang đọc bộ truyện Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế, truyện Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế , đọc truyện Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế full , Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế full , Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế chương mới