Trời dần sáng, nhưng những tia nắng ban mai ấm áp không có, chỉ có từng cơn gió rít lạnh vút qua, trên bầu trời mây đen chưa tan chỉ có thể lờ mờ thấy được thái dương vẫn kiên cường chiếu sáng, bầu không khí ngột ngạt và u buồn vô cùng, đứng ở ngoài cổng bệnh viện Yoshimira Đại tá nhìn bầu trời một lúc lâu rồi thở dài: - Hôm nay là ngày u tối a. ... Trên lầu cao bệnh viện Yoshimira, nhìn dưới chân từng bộ từng bộ quái dị thảm trạng thi thể chuột lớn, Akari nhẹ gật đầu, trong mắt tràn đầy hài lòng thầm nghĩ: - Đúng là dùng tốt năng lực, chỉ là hơi khó điều chỉnh cường độ, tất cả chuột dính chiêu đều như con đầu tiên tự ăn hết chính mình, trong khi ta chỉ cho chúng ăn một nửa, sau chuyện này có lẽ sẽ cần luyện thêm. Nghĩ vẩn vơ một lát, Akari dựa theo trí nhớ đi đến một căn phòng quen thuộc, đứng nhìn cánh cửa hơi cũ phía trên ghi lấy "Phòng thay đồ", Akari chợt lâm vào hoài niệm, trong căn phòng này ngày trước từng có một cố bé ngồi trong một góc nhỏ cặm cụi học bài, lúc ấy bà thường dẫn nàng tới chỗ làm, ngoài trường học ra, căn phòng này là nơi nàng từng ở và sinh hoạt nhiều nhất, chỉ đến khi lên cấp hai đã có thể tự lo cho bản thân thì bà ngoại mới tiếc nuối để nàng ở nhà một mình. "Haiz" thở dài một hơi, Akari tan đi hồi ức, nàng nhẹ vặn tay nắm cửa nhưng gặp phải lực cản, dường như đã bị khóa trái, cuối cùng Akari bất đắc dĩ dùng sức kéo ra, cánh của đã cũ nhưng vẫn còn kiên cố giờ đây như nút áo bị giựt ra. Bước vào trong, mùi thuốc tẩy do thường xuyên vệ sinh cùng mùi mồ hồi trộn lẫn tạo thành một cái kỳ quái gay mũi tổ hợp, chỉ là giờ đây trong phòng trống rỗng bóng người, bước vào phòng Akari chăm chú tìm kiếm, nàng đã tìm thử chiếc tủ ngày trước của bà nhưng bên trong lại là vật dụng của người khác, vất vả một hồi,, mở ra chiếc tủ gần cuối phòng lúc, một mùi hoa nhài quen thuộc phóng ra, đây là mùi nước xả mà nàng thường dùng để giặt quần áo, nhìn thấy bên trong vật dụng Akari liền biết mình tìm được rồi. Từ trong tủ lấy ra một đôi dép đi đường, một cái bọc đen, một cái khăn quàng, cùng một quyển note. Akari thử mở ra một trang, bên trong chằng chịt chữ: - Ngày 4/5, sáng, lâu dọn ở phòng bệnh 118, nơi đây là phòng dành cho người bị các bệnh truyền nhiễm, cực dễ lây bệnh, nhìn thấy các bệnh nhân khiến ta hơi lo lắng, về nhà phải bảo Akari ăn mặc cho ấm à. - Ngày 4/5, chiều,............... - Ngày 5/5,......... Đọc một lát, Akari liền nhận ra đây là một cuốn sổ nhật ký việc làm. cũng phải, bà đã sớm già yếu, đầu óc không minh mẫn nữa rồi, một số việc chỉ có ghi vào nhật ký mới tốt ghi nhớ. Trong lòng Akari giờ đây cảm xúc khó tả, có cảm động, có đau thương, có oán trách, cùng hối hận. Cảm động vì bà luôn yêu thương nàng dù ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào, nhưng chợt đau thương khi nghĩ đến bà có thể đã không còn nữa, oán trách vì bà thật ích kỷ khi một mình gánh vác hết tất cả mà chưa bao giờ chia sẻ cùng nàng, hối hận khi nàng đến cuối vẫn không thể làm được gì cho bà, đến bồi bà an dưỡng tuổi già cũng không làm được. Tự trách, đau thương, tiếc nuối, hối hận, oán trách...!tất cả cảm xúc dần quy tụ, cuối cùng trở thành cảm xúc duy nhất: "Thù hận". Phải Akari giờ đây hoàn toàn căm hận kẻ đầu têu gây ra tất cả chuyện này, thù hận những con chuột đáng kinh tởm kia, đôi mắt Akari dần xoay tròn rồi hóa thành biểu tượng bông hoa mười cánh, xung quanh không gian chợt sôi trào, từng sợi đỏ vô hình như khí từ thân thể Akari trào ra, từng tia tuy nhỏ nhưng nặng vô cùng, chỉ nhẹ chạm đất liền "Oanh", chấn động mạnh cùng liên tục, từng dòng khí như muốn hội tụ thành hình dạng nhưng cuối cùng lại tản đi mất, Akari một chân ngã khụy, thở dốc liền hồi, mồ hôi thấm ướt cả quần áo khiến chúng dán vào da thịt, để lộ xuân cảnh hữu tình.
Nhưng Akari mảy may không quan tâm, nàng ngồi đấy đợi cơn suy yếu cùng đau đớn lắng lại, chỉ trong một khoảnh khắc, nàng thế mà có ý nghĩ muốn phá hủy mọi thứ, mà lại không phải bình thường suy nghĩ vu vơ, dường như lúc ấy chỉ cần chịu sa ngã vào thù hận thế giới này sẽ thật chung kết một dạng, đây thật quá viển vông, nhưng Akari không dám liều, chưa nói nàng đã từng hứa với bà ngoại sẽ sống tốt, chỉ riêng chuẩn mực đạo đức của nàng cũng không cho phép nàng giết chóc kẻ khác, vì bản thân đau khổ mà khiến thế giới phải chịu đựng chung, nàng là bóng ma cô độc, trước khi có đôi mắt này đã là vậy và sau khi có sẽ vẫn luôn là vậy: - Tội của ta, một mình ta gánh. Tư nhủ một câu như tự khẳng định với bản thân, Akari mệt mỏi lất tiếp cuốn nhật ký, qua không lâu lắm nàng liền đọc tới trang của ngày hôm kia, cũng là trang cuối cùng: - Ngày 1/6, chiều, ta phải lau dọn một bãi "sơn đỏ " trong phòng hồi sức, nhìn màu đỏ tươi làm ta trong khoảnh khắc lầm tưởng là máu, nhưng nghĩ lại một bãi thế này bao nhiêu người máu mới đủ, có tin đồn là có kẻ đùa ác vào bệnh viện phá bệnh nhân, haiz thói đời thật là, đến nơi mọi người phải đấu tranh với cái chết để quậy phá, rốt cuộc ý thức để đâu, may mắn ta Akari ngoan ngoãn à, rốt cuộc ta chưa bao giờ phải phiền lòng về nàng tính cách, àizz. Đọc tới đây, Akari cười khổ, nàng đúng thật chưa bao giờ gây sự tình cho bà phiền lòng, nhưng thật trớ trêu khi đó lại là bà phiền lòng lớn nhất à...Lặng lẽ đọc tiếp, nhưng chợt đoạn tiếp theo lại làm nàng chú ý: - Hơn một tiếng đồng hồ, ta mới lau dọn xong đống này, thậm chí ở giữa còn bị vấp ngã, cả người dính đầy "sơn", miệng tràn đầy một vị sắt kinh tởm, khiến ta phải bỏ dở dở giữa chừng vội đi thay đồ súc, chỉ là sau khi ta quay lại không lâu, một ý tá lại gần nói tất cả dụng cụ ngày hôm nay lau dọn, cùng tấm nệm, gối bẩn phải đem vứt hết, điều này chẳng phải thật tiết sao, rõ ràng còn mới như vậy chẳng phải bị dính tí "sơn" thôi à, nghĩ ngợi nghĩ ngợi ta thôi mấy thứ này nên vứt thì vứt, dù sao công việc quan trọng, nhưng cái này tấm giẻ lâu chuyên dụng sài thật tốt a, và cả mau ráo nữa, đem giặt mấy hồi liền như mới, trong già cây lau nhà cũ cũng nên cho nó về hưu thôi. Đọc tới đây, Akari liền hơi ngơ ngác, nhưng trong lòng cảm xúc sôi trào: - Sơn??, nghĩ đến tối qua mình giặt đồ hẳn là dính cái "Sơn" này à, chỉ là đợi đã, ta nhớ lúc mình ngã xuống đã nửa người nằm trong thau giặt, lúc tỉnh thau giặt cùng quần áo cũng mất tâm, chỉ là khi ấy bà ngoại gọi điện làm ta không kịp để ý, hơi suy nghĩ lại thì chuyện kỳ lạ cũng bắt đầu từ đó, siêu cường thể chất, thần dị con mắt, kinh khủng quyền năng...Liệu đấy thật sự là "sơn" ư. Đối với chất lỏng màu đỏ bà đã gặp tràn đầy nghi hoặc, Akari dứt khoát dùng cách trực tiếp để tìm ra đáp án, - Ngược lại may mắn bà để lại một cái giẻ, phải thử, nếu thật thử thành công vậy kẻ đầu têu tất cả chuyện này, tai họa đầu nguồn liền có thể sơ bộ xác định, chính là đống máu tươi này chủ nhân. Quay sang nhìn lại bao bì đen, nếu nàng không nhầm thì bên trong hẵn chính là tấm giẻ lau ấy. Quả nhiên, từ bên trong bọc, Akari rút ra một tấm ướt ẩm ướt cùng hôi thối giẻ lau, bên trên bị nhuộm đỏ thẩm, Akari hít một hơi sâu thử chạm vào màu đỏ chất lỏng, hô hấp dồn dập, cả người căng thẳng...nhưng không có gì xảy ra, Akari tràn trề thất vọng nghĩ: - Chả lẽ ta suy nghĩ sai, cũng thế nếu chất lỏng này có thể khiến ta có kinh khủng sức mạnh như thế thì nó không nên nằm ở dưới sàn mới đúng. Lắc đầu, Akari nhìn cái này tấm giẻ lau rơi vào trầm tư, hoặc cũng có thể là nàng làm không đúng cách. - Tối qua mình có làm gì đặc biệt không nhỉ, đi học, về nhà, nấu cơm, giặt...khoan đã nấu cơm. Nhớ tới gì đó Akari vội xem ngón trỏ của mình, vết cắt từ dao đã hoàn toàn biến mất, Akari nghĩ ngợi trong thoáng chốc liền cắn mình ngón tay, làn da phá rách, máu tươi chảy ra. nhìn mình đã nhuốm đầy máu ngón tay, Akari đưa tới giẻ lâu, nhẹ đụng vào, một giây, hai giây...không có gì xảy ra, Akari thở dài: - Vẫn là ta nghĩ nhiều, đây hẵn không phải nguyên... Một cơn đau đầu ập đến, chỉ trong giây lát đã chèn ép hoàn toàn ý thức của Akari, cuối cùng thiếu nữ như chịu không nổi đau đớn mà ngã xuống, suy nghĩ cuối cùng trước khi hoàn toàn bất tỉnh là: - Không, đây tuyệt đối là nguyên nhâ... Không gian lặng im an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của thiếu nữ từng nhịp nhẹ nhàng phát ra chỉ nghe cũng đủ khiến người khác phải xiêu lòng..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!