- Không sao cháu yêu, không sao, bà chẳng phải còn rất ổn đây à, của ta Akari-chan bé bỏng đừng khóc mà...
Nhìn cháu gái ôm chặt chính mình một mực không có buông lỏng ý từ, bà ngoại cũng đầy yêu thương nhẹ nhàng cười, đồng thời một bên vỗ về an ủi.
Cả hai cứ như thế thật lâu, đến khi Akari dường như đã hơi bình ổn lại chính mình tâm tình mới chậm rãi ngước mặt nhìn bà, nàng hai con ngươi giờ đây như viên bảo thạch óng ánh còn được ngâm dưỡng giữa ôn tuyền càng tôn lên vẻ hoa lệ chói lóa.
Akari nỉ non giọng đầy nhu mềm đối với bà ngoại gấp rút hỏi thăm:
- Bà có sao không? bà có bị thương ở đâu không? lũ chuột kia thật hung tợn Akari sợ lắm...!Akari sợ không thể một lần nữa nhìn thấy bà nữa, xin bà đừng bỏ rơi Akari!
Càng nói Akari càng thêm không khống chế nổi chính mình cảm xúc, nàng cảm giác bất an vô cùng như thể chỉ cần chính mình không chú ý một giây thôi bà ngoại sẽ lại cùng nàng xa cách lần nữa.
- Nào, nào, không khóc, không khóc, chẳng phải bà vẫn ổn đấy sao, Akari-chan không cần sợ, bà không bỏ rơi Akari đâu, có cháu gái ngoan ngoãn như Akari sao ta lại nỡ lòng chứ.
Nghe bà an ủi, Akari hai mắt đỏ hoe như cố kìm nén thứ gì đó đồng thời bất an hỏi:
- Thật chứ?
- Umm sao bà có thể bỏ đứa cháu bé bỏng của mình được, hai ta cùng trở về nhé.
Lần nữa nghe bà ngoại khẳng định, Akari chợt cười tươi đồng thời ôm chằm lấy bà, miệng nhỏ nỉ non:
- Ưmm chúng ta cùng về thôi.
Lần thứ hai đặt chân trên cầu thang, Akari tâm lý đã một lần nữa trở lại như bình thường, chỉ là khóe mắt hơi sưng lên vì vừa đổ lệ không lậu
Bời bên người lần này có bà ngoại đi theo, vì thế mà Akari càng trở nên cẩn thận hơn lúc di chuyển, mỗi bước đi, mỗi khúc cua nàng đều sẽ quan sát kỹ lưỡng mấy lần mới dám đặt chân, thậm chí chỉ cần có một thân ảnh chuột lớn trong mắt nàng dù xa hay gần Akari liền sẽ không đi tiếp mà trú trong căn phòng nào gần đó đợi thật lâu cho đến khi nguy cơ đi qua.
- Bà ơi có chuyện gì xảy ra với nơi này thế, sao lại có đám chuột khổng lồ trong biện viện bà làm thế này.
- Là do "tai họa" tạo thành đấy cháu yêu của ta.
Tai họa?
Nghe thấy từ này Akari chợt thấy là lạ cùng khó hiểu, nhưng nhìn bà ngoại vẫn như cũ tươi cười ấm áp khiến Akari cũng chợt thẩn thờ đồng thời quên đi chính mình lời vừa muốn nói, cuối cùng Akari càng là đem tất cả điều kỳ lạ miễn cưởng cho là hợp lý mà bỏ qua.
Hai người một đường đi tiếp, trên đường tất cả đều dễ dàng dù đó là né tránh đám chuột hay ẩn nấp tất cả đều thuận lợi mà vượt qua, chẳng mấy chốc hai bà cháu đã đi xuống tới lầu hai, Akari thấy thành công đã gần ngay trước mắt, nàng kéo lấy bà mình muốn tăng tốc nhưng chợt sàn nhà đột nhiên rung lắc dữ giội, cả tầng lâu như lung lay sắp đổ tới nơi, Akari còn chưa kịp định hình điều gì xảy ra một bàn tay đã xô ngã nàng về phía trước, mà tại chỗ Akari vừa đứng chẳng biết từ bao giờ đã chất đống một mảng lớn bê tông sụp đổ.
Akari xoa nhẹ vầng trán vì va đập mà ửng đỏ, nhưng lúc này một giọng nói yếu ớt chợt truyền vào tai nàng khiến khuôn mặt Akari chợt trắng bệch:
- A..
kari...cháu không sao...chứ?
Akari ngơ ngác quay đầu nhìn khung cảnh trước mắt, bà ngoại khuôn mặt yếu ới, cằm nhuốm đầy máu, vần trán ướt đẫm mồ hôi, mà nửa thân dưới bà ngoại đã không thấy đâu, hoàn toàn bị đất đá che lấp, người thường tại trạng thái này sợ đã sớm kêu gào vì đau đớn nhưng dù vậy bà ngoại vẫn nhịn lấy tất cả, cố gắng gượng nói ra từng lời:
- Aka..ri..chan...mau đi đi...đừng...để ý đến ta!
- Không không không không, bà ngoại người không sao tuyệt đối sẽ không sao mà...
Akari vội lao tới điên cuồng la hét, hai đôi tay nhỏ bé của nàng cố gắng đào lấy đống đất đá kia dường như ấp ủ một hy vọng hay một phép màu nào đó sẽ diễn ra.
Nhưng trái ngược với vẻ ngoài luống cuống gấp rút của Akari, bà ngoại chỉ bình tĩnh cười, cầm lấy hai bàn tay đã rướm máu của cháu mình, bà nhẹ nhàng thì thàothì thào:
- Không sao Akari-chan, bà không sao đâu, cháu mau chạy đi, vì mẹ, vì cha, và vì ta, Akari-chan...sống thật tốt...
- GRAOOOOOOO.
Một âm thanh kinh khủng gào thét rung động cả cả tòa nhà, mặt đất đã chấn động dữ dội vô cùng dường như bất cứ lúc nào cũng nứt toạc ra, nhưng dù vậy Akari vẫn khuông chịu rời đi, nàng vẫn nắm chặt tay bà ngoại, từng dòng nước mắt như không kìm được nữa mà tuông rơi, Akari vừa khóc lóc vừa đối với bản thân tự trách:
- Là Akari, tất cả là do Akari, nếu không phải vì Akari bà đã không cần vất vả làm việc nặng nhọc đến thế, nếu Akari chưa bao giờ được sinh ra có le..có lẽ
Bạn đang đọc bộ truyện Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới, truyện Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới , đọc truyện Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới full , Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới full , Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới chương mới