Edit & Beta: Minmin
Thẩm gia rốt cục cũng đã hoàn thành công việc bóc vỏ ngô sau bao ngày bận rộn, sau khi bóc xong lại tiếp tục tách hạt.
Tách hạt còn rắc rối và lâu hơn so với bóc vỏ.
Ngô nhà Tiểu Ngư Nhi vừa mới bắt đầu phơi, không có nhanh khô như vậy.
Mà hiện tại muốn tách toàn bộ hạt đều phải dùng tay.
Bất quá cái này không vội, có thể vừa phơi khô vừa tách hạt.
Mấy ngày nay bận rộn như vậy cứ trôi qua.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Chính Trạch ngồi xe ngựa đi đến Thẩm gia.
Gã sai vặt có khuôn mặt trẻ con kia cũng đến, xuống xe, gặp qua mọi người Thẩm gia, sau đó đem đồ trên xe dọn xuống.
Chủ yếu là một ít đồ vật dùng hằng ngày của Lâm Chính Trạch, còn có một ít chăn bông, ga giường.
Ngoài ra, Lâm Chính Trạch còn mang tới cho Thẩm gia một ít điểm tâm cùng lễ vật.
Thẩm gia mọi người giúp đỡ đem đồ vật đều an bài xong, Lâm Chính Trạch mang lễ vật đến đưa cho mọi người.
Thẩm Đại Ngưu ngượng ngùng nói: "Lâm công tử đắt quá đi, ngươi mang cái gì đâu, người cứ trực tiếp đến đây là được rồi."
Lâm Chính Trạch nói: "Một chút tâm ý, đều là không có cái gì đánh tiền."
Mọi người trong nhà gặp lại Lâm Chính Trạch đều phi thường cao hứng.
Liền cùng ngồi xuống hàn huyên một chút, Tiểu Ngư Nhi cùng a cha bọn họ nhanh chóng mang nước trà hoa cúc lại.
Ngồi nói chuyện trong chốc lát, Thẩm Đại Ngưu lại đi lấy điểm tâm mứt ra chiêu đãi Lâm Chính Trạch cùng gã sai vặt.
Tiểu Ngư Nhi cùng a cha đi vào nhà bếp làm cơm sáng.
Ăn xong cơm sáng, gã sai vặt Nguyên Bảo liền đánh xe ngựa trở về trên trấn.
Lâm Chính Trạch không cho gã lưu lại.
Thẩm gia lấy điểm tâm mứt cho Nguyên Bảo mang đi.
Cơm nước xong, nghỉ ngơi một chút.
Lâm Chính Trạch liền hỏi: "Hiện tại trong nhà đang làm công việc gì vậy?
Thẩm Đại Ngưu trả lời nói: "Bây giờ chủ yếu là tách hạt ngô, quá mấy ngày nữa đi ra ruộng khiêng thân cây ngô về nhà.
Lại chờ thêm mất ngày, là trong thôn bắt đầu thu hoạch vụ thu, sau đấy mới bắt tay vào công làm mứt."
Lâm Chính Trạch nghe vậy liền nói: "Vậy ngày thường các ngươi lúc nào đi làm, ta cũng muốn đi xem một chút."
Thẩm Đại Ngưu thấy y nói như vậy, cũng không có khách sáo với y.
Nói nữa, ngô vẫn là tách hạt ra sau khi phơi khô, như thế sẽ cất giữ sớm hơn.
Thẩm gia mỗi người đều dựa theo ngày thường phân công, bắt đầu làm việc.
Lâm Chính Trạch nhìn xem trong chốc lát, cảm thấy hẳn là có thể làm được, liền nghĩ nghĩ chính mình cũng thử xem.
Những người khác nhìn thấy bộ dáng hứng thú của y như vậy, cũng không ngăn cản y làm.
Cứ như vậy, Lâm Chính Trạch ở Thẩm gia liền bắt đầu dưới sự hướng dẫn của mọi người rồi học tập tách hạt ngô.
Vừa mới bắt đầu bởi vì không có nắm được trọng điểm, thường dùng sức quá quá độ, hoặc là không có lực.
Như vậy hiệu suất không cao còn khiến người mệt mỏi, tay cũng rất dễ đau.
Thẩm Đại Ngưu thấy vậy liền nói: "Kỳ thật cái này rất dễ làm, chính là vừa mới bắt đầu thì không có làm quen, làm nhiều thì tốt rồi.
Các công việc ở nông gia đều không khó học, thường xuyên làm thì sẽ làm càng tốt.
Ngươi lần đầu tiên làm cũng đừng làm lâu quá, như thế sẽ rất đau tay."
Lâm Chính Trạch nhìn bàn tay mình đã bắt đầu hồng hồng, lại nhìn những người khác đều không có việc gì.
Liền cảm thấy hơi ngại nói: "Ừ.
Ta còn rất thiếu kinh nghiệm.
Làm nhiều rồi thì sẽ tốt hơn."
Thẩm Đại Ngưu cười nói: "Ngươi lại không cần dựa vào mấy cái này để kiếm tiền, không cần phải luyện thành đâu.
Nhìn cảm thấy hứng thú, mới lạ, hiểu một chút cách làm là được rồi.
Tay kia của ngươi cũng không thích hợp làm việc nhà nông, tay chúng ta đều thô, cho nên làm việc cũng không dễ dàng bị thương."
Nói xong, liền đưa bàn tay lớn cho y xem.
Lâm Chính Trạch nhìn xuống, xác thật là vậy, bàn tay Thẩm Đại Ngưu thực thô ráp, tràn đầy vết chai.
Nhìn hắn xoa tách hạt ngô lâu như vậy, trên tay cũng không có một chút biến hồng.
Y nhìn nhìn lại chính mình vẫn thường xuyên sống trong nhung lụa, da thịt đôi bàn tay vẫn luôn non mịn.
Đã đỏ một mảng lớn, còn có cảm giác nóng rát.
Y đây mới cảm nhận được sinh hoạt của thôn dân không dễ dàng gì, đây mới là công việc đơn giản nhất, nghe nói cùng với công việc nhà nông khác đã là vô cùng nhẹ nhàng rồi.
Bọn họ đang nói, Tiểu Ngư Nhi cũng đã giúp đỡ tổ cha dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, cho heo ăn tốt.
Liền chuẩn bị đi ra sau núi.
Thẩm Đại Ngưu thấy cậu chuẩn bị ra cửa, liền nói với Lâm Chính Trạch: "Lâm công tử, ngươi đừng ở đây làm cái này, hiểu biết một chút là tốt rồi.
Tiểu Ngư Nhi muốn đi ra sau núi nhìn đàn gà, ngươi xem, nếu như không ngươi cùng hắn đi ra ngoài cùng nhau, cũng có thể ngắm nhìn phong cảnh xung quanh."
Lâm Chính Trạch nghe xong cũng có thấy có lý, liền đáp ứng đứng dậy.
Y trước đi rửa sạch tay, uống một chút trà hoa cúc rồi mới chuẩn bị cùng Tiểu Ngư Nhi cùng nhau ra cửa.
Cậu thấy Lâm Chính Trạch muốn cùng mình ra ngoài, liền cầm một cái ống trúc đựng nước trà hoa cúc vào trong mang theo.
Bạn đang đọc bộ truyện Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi, truyện Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi , đọc truyện Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi full , Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi full , Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi chương mới