Du Vãn đang vươn tay lên muốn lấy cái hộp chợt ngừng lại, cúi mắt nhìn Thẩm Thanh Châu, "Thế sao... anh không trả lại cho em."
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu hơi trầm xuống, con ngươi màu trà hình như đắp lên một tầng u tối, "Không trả em thì em định áp sát người anh, hửm?"
Ban đầu chỉ muốn trêu chọc cô một chút, hiện tại xem ra hình như đang tự trêu chọc chính mình.
Tay kia của Thẩm Thanh Châu đột nhiên chế trụ hông của Du Vãn, Du Vãn mặc quần áo ngủ, chất vải mỏng nhẹ, cho nên lập tức có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của anh.
Thẩm Thanh Châu vẫn luôn là lạnh như băng, nhưng giây phút này, Du Vãn mới phát hiện tay anh có chút... nóng.
"Để em đứng lên, cái đó tặng cho anh..." Được rồi, cô thừa nhận, cô đang kinh hãi.
"Em tặng anh?" Thẩm Thanh Châu nhướng mày, "Không phải bạn em mua cho anh?"
Du Vãn mở to mắt, là... Giản Vũ Nùng cũng chính là mua cho anh dùng, cô cũng không thể dùng được, nhưng, vì sao cô cảm thấy lúc Thẩm Thanh Châu nói câu này cô lại muốn nổ tung...
Sắc mặt Du Vãn lại càng nóng hơn. Bầu không khí đặc biệt im lặng, cô cảm thấy cô còn ở đây thì sẽ chết vì hít thở không thông mất.
Du Vãn chợt chống tay muốn đứng lên, thế nhưng đứng không thành công nên lại chật vật tuột xuống.
Thẩm Thanh Châu buồn bực hừ một tiếng, trầm giọng nói, "Em còn lộn xộn nữa xem."
Du Vãn biểu cảm ủy khuất, không phải là vừa rồi cô mới đụng vào cái gì không nên đụng chứ!!
"Xin, xin lỗi... " Cô muốn khóc! Du Vãn, sao mày lại xấu hổ như thế này!!
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu híp lại, đưa tay qua đầu của Du Vãn, men theo môi của cô hôn lên. Mang theo chút ý từ trừng phạt, ma sát có chút mạnh mẽ. Nhưng mạnh mẽ như thế cũng là cảm giác nhớ nhung lâu ngày không gặp, tiểu biệt thắng tân hôn, chính là loại ý cảnh này.
Hồi lâu mới tách ra, thanh âm của Thẩm Thanh Châu hơi khàn, "Đúng là lâu rồi không hôn cũng không ôm, em đỏ mặt như vậy làm cái gì?"
Du Vãn mím môi, "Hôn qua, ôm qua... thế nhưng, không có..."
"Không có gì?"
Du Vãn lắc lắc đầu.
Thẩm Thanh Châu bất đắc dĩ nhìn cô, loại cảm giác đó trên người anh vẫn luôn có chút không chế trụ nổi, anh nhìn cô một cái, "Xuống phía dưới."
Du Vãn động cũng không dám động, bởi vì tư thế này, cơ thể hai người dán rất gần, cho nên một chút phản ứng sinh lý đều cảm thụ được rõ ràng.
Du Vãn, "Thẩm Thanh Châu."
"Ừ."
"Anh có được không?"
Thẩm Thanh Châu, "..."
Du Vãn dùng ngón tay tháo khuy cài ở cổ áo, thanh âm rầu rĩ, "Bằng không... không nổi nữa??"
"Du Vãn." Thẩm Thanh Châu trầm giọng kêu tên cô, mang theo cảnh cáo, cũng mang theo ý tứ xác định.
Du Vãn nhớ tới chính mình hàng ngày không có Thẩm Thanh Châu ở đây đã nói và làm đủ loại bóng gió với anh, trong lòng yên lặng ám chỉ, Du Vãn, mày có bản lĩnh đừng sợ hãi, thời khắc mấu chốt phải dùng bất cứ giá nào!! Thật ra mày đã thèm nhỏ dãi cơ thể của người nào đó rất lâu rồi!!!
Trái tim Du Vãn khẽ động, nhắm mắt lại tiến tới hôn lên môi Thẩm Thanh Châu. Ánh mắt Thẩm Thanh Châu hơi híp lại, cuối cùng cũng đưa tay vòng ở sau lưng Du Vãn, chậm rãi ôm chặt, giống như muốn đem cô khắc vào cơ thể.
Một lát sau.
"Leng keng."
"Chuông cửa." Du Vãn hô hấp có chút dồn dập.
"Không cần quan tâm."
"Thế nhưng liên tục vang lên!"
"Uông uông!!" Hai bạn nhỏ Du Điểm Điểm cùng Đậu Đỏ kêu lên rất đúng lúc.
Du Vãn đẩy Thẩm Thanh Châu, "Hay là đi mở cửa đi..."
Sắc mặt Thẩm Thanh Châu trầm xuống, đột nhiên ngồi dậy, ôm ngang người Du Vãn.
"A!"
Thẩm Thanh Châu híp mắt nhìn Du Vãn, "Ở đây quá ồn."
Du Vãn trừng mắt.
Thẩm Thanh Châu hoàn toàn xem nhẹ tiếng chuông cửa cùng tiếng chó sủa, ôm Du Vãn đi vào phòng ngủ. Nếu đã bắt đầu thì không có đạo lý bỏ dở giữa chừng.
Cửa phòng bị đóng sầm lại, ồn ào bên ngoài bị cắt đứt.
Bên trong gian phòng, Du Vãn được đặt lên trên giường, cái chăn màu sáng ở trên giường lớn trong phòng ngủ của Thẩm Thanh Châu hơi che lấp Du Vãn. Thẩm Thanh Châu kề sát lại, hơi thở nóng bỏng.
Cọ sát ở trên ghế sofa, quần áo ngủ rộng thùng thình của Du Vãn đã bị rơi xuống hơn nửa, một mảnh da thịt trắng nõn lộ ra, lòng bàn tay của anh lướt qua, kiều diễm cả một phòng.
Trong phòng khách, tiếng chuông cửa vang lên đứt quãng. Du Điểm Điểm và Đậu Đỏ mang vẻ mặt mơ màng đứng ở phòng khách, một lát sau, hai con cũng tự mình đi chơi.
Ngoài cửa.
"Du ca, anh thấy không, không ai đáp lại anh..."
Mới vừa rồi đang ở trong phòng khách, không nghĩ tới Du Hoán đột nhiên tới, hắn hỏi Du Vãn đang ở đâu, Giản Vũ Nùng ấp úng chỉ chỉ đối diện.
Du Vãn có chút bất ngờ, không nghĩ tới Thẩm Thanh Châu đã về rồi, hắn theo bản năng muốn đi tới đối diện gọi Du Vãn. Không nghĩ tới Giản Vũ Nùng ngăn cản trước mặt hắn, "Du ca, còn chưa đi sao, phỏng chừng bây giờ củi khô đang bốc lửa, đang..."
"Em nói cái gì?" Du Hoán tức giận, "Em nói Du Vãn ở bên kia làm cái gì?"
Bạn đang đọc bộ truyện Manh Sủng Ký tại truyen35.shop
"Em... không, không làm gì nha!!" Tuyệt đối không thể nói chuyện mình đã đưa ** cho Du Vãn!!
Du Hoán làm sao có thể tin, sau khi phản ứng kịp liền đen mặt đi tới 702.
Vì thế mới có một màn Thẩm Thanh Châu và Du Vãn ở ghế sofa bị quấy rầy.
Du Hoán, "Gọi điện cũng không nghe máy."
"Cái kia, Thẩm đạo đã về rồi, cái này không phải là cao hứng quá sao, không để ý điện thoại là chuyện bình thường." Giản Vũ Nùng an ủi Du Hoán.
"Trước kia nói với anh trong phòng Thẩm Thanh Châu mỗi người một phòng, hôm nay đừng có nói với anh cũng là một người một gian." Du Hoán nói.
"Bây giờ còn một người một phòng, đây không phải là có bệnh sao." Vừa dứa lời liền bị Du Hoán trừng mắt, Giản Vũ Nùng bĩu môi, "Bọn hò là người yêu, em là nói... ngủ cùng nhau cũng rất bình thường."
"Con gái phải biết bảo vệ mình, có hiểu không?" Du Hoán trầm giọng nói.
Giản Vũ Nùng, "Hiểu!! Nhưng Thẩm đạo đối với Du Vãn là thật lòng, em tin tưởng anh ta chắc chắn sẽ không tổn thương Du Vãn."
Du Hoán hừ hừ, Thẩm Thanh Châu người nọ là đáng tin cậy, nhưng vừa nghĩ tới... hừ, Du Vãn cái con bé chết tiệt này.
"Về thôi, đừng đứng ở cửa nhà người ta."
"Em đấy, nhớ nghe lời của anh, đừng có giống Du Vãn. Còn có, làm sao em biết sẽ không tổn thương." Du Hoán lắc đầu thở dài, "Không bớt lo."
Giản Vũ Nùng, "Em cũng tin tưởng người em thích sẽ không tổn thương em."
Du Hoán dừng một chút, "Em thích người nào?"
Giản Vũ Nùng cười cười nhìn Du Hoán, "Em không nói cho anh."
Du Hoán híp mắt, Giản Vũ Nùng đã xoay người đi về hướng 701, "A, buồn ngủ quá, mình cũng muốn đi ngủ."
"Em đứng lại."
"Để làm gì." Giản Vũ Nùng xoay đầu lại."
Du Hoán nói, "Không phải nói có người thích sai, không nói cho anh biết?"
Du Hoán nhìn cô nàng, "Không nói đùa, đừng có học Du Vãn che che giấu giấu."
Tâm trạng của Giản Vũ Nùng rất buồn bực, người ta không hề nói đùa có được hay không... Thế nhưng, hình như anh coi đó là một trò đùa.
"Không phải như anh nói, chính là không có ai cả." Giản Vũ Nùng nhìn như đùa giỡn nói ra những lời này, sau đó ở dưới ánh nhìn của Du Hoán bước vào phòng.
Hôm sau, Du Vãn tỉnh lại ở trong căn phòng xa lạ. Cô rên nhẹ, thấy cả người đang nằm trong chăn.
Da dẻ trắng bóc lại rất có hương vị nam tính, còn có tối hôm qua cô quên mất nhìn cơ bụng... Làm sao bây giờ, sáng sớm đã muốn phun máu mũi.
Du Vãn xê dịch vị trí, đột nhiên nhướng mày, cảm giác khó chịu trên cơ thể đã nói cho cô biết tất cả mọi thứ tối hôm qua đều là thật, cô thực sự đem Thẩm Thanh Châu, bồi ngủ!!! (Là anh được bị ngủ...)
Vùi đầu vào trong gối, Du Vãn mím môi, làm sao bây giờ, vẫn có chút xấu hổ nha, bây giờ có phải nên đứng dậy bỏ trốn không?
"Em làm gì vậy." Âm sắc dịu dàng mang theo giọng khàn đặc trưng của sáng sớm.
Du Vãn ngẩn người, "Em, em đang suy nghĩ có nên chạy hay không."
Thẩm Thanh Châu kéo gần khoảng cách của hai người, "Chạy? Chạy cái gì?"
"Em xấu hổ." Du Vãn nghiêm trang nói.
Thẩm Thanh Châu hơi cong môi, ôm Du Vãn vào trong ngực, "Bây giờ mới xấu hổ, có muộn quá hay không?"
Du Vãn nằm trong ngực Thẩm Thanh Châu, có thể nghe rõ ràng nhịp tim của anh, "Nói cũng phải..."
Thẩm Thanh Châu ừ một tiếng, xoa xoa mái tóc rối bời của Du Vãn.
Du Vãn ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Châu, lấy hết dũng khí nói ra, "Em không xấu hổ. Cho nên... bây giờ em sờ bụng của anh một chút được không, à không phải, cơ bụng."
Thẩm Thanh Châu, "..."
Kết quả của việc sáng sớm Du Vãn tiện tay chính là lại bị ăn sạch sẽ...
Lần nữa tỉnh lại đã là giữa trưa.
Điện thoại di động ở phòng khách điên cuồng vang lên, Du Vãn nặng nề mặc xong quần áo đi ra, ấn nút trả lời.
"Alo."
"Ừ, chỉ bằng câu nói alo của mày, tao có thể đoán được tinh lực của mày không đủ." Giản Vũ Nùng vui vẻ nói ra.
Du Vãn nghẹn họng, "Sáng sớm gọi điện để nói cái này."
"Đại ca à, bây giờ đã mười hai giờ hai mươi rồi, vậy mà mày còn nói với tao là sáng sớm." Giản Vũ Nùng khoa trương nói, "Chẳng lẽ hai người không phân biệt được đâu là ngày đâu là đêm à..."
"Câm miệng."
Giản Vũ Nùng, "Thật sao, tao chỉ gọi điện đến hỏi thăm mày một chút, hôm qua anh mày có tới, vẫn là tao ngăn cản trở về, có phải rất cảm kích tao không."
"Anh tao tới?" Du Vãn bỗng nhiên nhớ tới chuông cửa tối hôm qua, "Có đi qua gõ cửa."
"Gõ, nhưng chính là hai người quá kích tình, nên hoàn toàn không nghe thấy.
Du Vãn: Nghe được, chẳng qua là người kia không muốn để ý mà thôi...
Du Vãn trầm mặc, hình ảnh này với tối hôm qua, khác nhau một trời một vực, ừ... hình ảnh đó của Thẩm Thanh Châu, chỉ có một mình cô nhìn thấy.
"Này, Du Vãn? Alo? Mày có nghe tao nói không."
"Hả, cái gì, lặp lại lần nữa."
Giản Vũ Nùng, "Tao nói, bữa trưa mày ăn cùng Thẩm đạo đúng không, vậy tao tự mình giải quyết bữa trưa, tao đến bây giờ còn chưa ăn gì, sắp chết đói rồi."
"Tao bữa trưa..."
Thẩm Thanh Châu đi đến bên cạnh Du Vãn, "Bữa trưa mua ở bên ngoài, em không cần làm."
Giản Vũ Nùng ở đầu bên kia nghe được giọng nói của Thẩm Thanh Châu, lập tức nói, "Đúng đúng đúng, mày mệt mỏi, không cần nấu cơm."
Du Vãn, "..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!