3,
Lâm Nghiên ôm sách trở về phòng ngủ, trong lòng lẩm nhẩm một vạn lần: anh ta chuộc tội anh ta chuộc tội ~~ trong lòng cô cuối cùng ổn định hơn, nhịp tim trở lại bình thường.
Lần sau cô đi trả sách đúng thời hạn, chỉ không muốn nợ anh ta thôi nhỉ? Lòng tốt của bạn nhỏ Lâm, tại sao lại hoán đổi vai trò? Tại sao bỗng nhiên trở nên bối rối? Không phải chỉ là một quyển sách thôi à!
Ngày hôm đó bởi vì một quyển sách mà trở nên tươi sáng hơn, bởi vì, người kia, anh bỗng nhiên biến mất, đi đâu cũng không thấy, ngày hôm đó rất yên tĩnh à ~ nhưng mà, trong đáy lòng cô bỗng nhiên có cảm giác trống rỗng, làm sao vậy?
“Tiểu Nghiên, dưới lầu có người tìm ~~~ là trai đẹp đó!” Trưởng phòng ký túc đột nhiên vô cùng kích động vọt vào phòng ngủ, kéo Lâm Nghiên đang bổ sung giấc ngủ ở trên giường ra bên ngoài.
Chị hai! Chị hai! Tôi vẫn chưa thay áo ngủ, tóc chưa chải, còn mang đôi dép lê đầy màu sắc, chị phải kích động vậy sao? Lâm Nghiên liền kêu một tiếng bi ai.
Cho đến khi nhìn thấy người đang chờ cô dưới lầu phòng ngủ, cô hận không thể phá vỡ bức tường cảm xúc đã lên tới đỉnh điểm! Dĩ nhiên là Chu Lăng Tiêu biến mất đã lâu! Cô không phải trả sách trễ ba ngày thôi à, có đến mức vì ba hào kia mà chạy đến tận đây!
Quả nhiên, đàn ông đẹp trai đều keo kiệt mà, mẹ nói rất đúng!
Ông Lâm: …Con gái, mẹ con chỉ tức giận nhất thời mà thuận miệng nói, bố con cũng không nhỏ mọn…
Lâm Nghiên tỏ vẻ không vui cười nhạt với anh, cô túm lấy trưởng phòng ký túc đang hoa mắt ngây ngốc ch ảy nước miếng, lục lọi túi tiền: “Có ba hào không? Cho tớ mượn trước! Trở về sẽ trả lại cho cậu!” Thật bi kịch, mặc áo ngủ, cái gì cũng không mang.
Trưởng phòng ký túc nuốt nước miếng, si ngốc nói: Có…
Lúc này đừng nói là ba hào, muốn xóa hết truyện BL toàn tập giấu kỹ trong máy tính không chừng cũng nguyện ý làm theo lời cô…
Lâm Nghiên túm lấy tay anh, hung hăng đem ba hào đập vào trong lòng bàn tay anh, ngẩng đầu: “Trả cho anh, thanh toán xong!” Đôi mắt nhỏ dường như sắt đá.
Chu Lăng Tiêu cảm thấy vui vẻ, cô nàng này, làm sao có thể xúc động như búa đập tường thế?
Khóe môi anh nhếch lên, che dấu ý cười, anh hơi cau mày, hướng về ánh mắt tức giận của cô, thản nhiên nói: “Anh đến là để xin lỗi, chuyện hôm đó…”
Nói chưa xong, anh phát giác dưới chân tê rần, quả nhiên nha đầu kia mang đôi dép lê đầy màu sắc hung hăng diễu võ dương oai giẫm vào đôi giày bóng rổ mới toanh của anh.
“Không cho nói chuyện ngày hôm đó!” Lâm Nghiên tức giận, vốn không chỉ muốn ba hào thôi, xem ra còn muốn đến lấy lãi.
Cô xoay người, lục ra một đồng tiền xu trong túi của trưởng phòng ký túc còn đang ngẩn ngơ, đập vào lòng bàn tay anh: “Được rồi! Không cần thối lại!”
Chu Lăng Tiêu sửng sốt ngơ ra một lúc, chợt thấy bất lực, nhìn anh keo kiệt như vậy sao? Vì ba hào thoáng cái bay tới đây?
Lời nói anh hàm chứa sự bất đắc dĩ, an ủi: “Ý anh là, anh muốn mời em một bữa cơm để nhận lỗi mà thôi.
”
“Không cần!” Sĩ khí tăng cao, Tiểu Nghiên bỗng nhiên không biết lấy được tự tin ở đâu, vênh vang đắc ý kéo trưởng phòng ký túc còn đắm chìm trong mê hoặc mà nghênh ngang bỏ đi.
Cô nói lầm bầm, chỉ có một bữa cơm thôi! Có thể đền lại cái ôm đầu tiên và nụ hôn đầu tiên của cô hả!
Tuy rằng, tuy rằng cô rất đói bụng! Đứa nhỏ học hành suốt đêm, ban ngày bổ sung giấc ngủ, đau thương quá mà! Trên mặt cô nàng nào đó đỏ bừng, trong lòng oán hận mà nghĩ ngợi, đừng tưởng rằng bổn cô nương không biết ngươi muốn làm chuyện mờ ám! Chị đây mới không nói chuyện với anh!
Chu Lăng Tiêu thở dài, nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô nàng nào đó xa xa, thầm nghĩ: cô nàng chỉ số thông minh cao nhưng chỉ số cảm xúc lại thấp, khó mà tới tay đây!
Con đường này còn dài đằng đẵng, ta còn ngược xuôi thỉnh cầu tìm kiếm … Chu đại soái ca, cố lên ~~ cậu làm được ~~~ ba người bạn hèn mọn cùng phòng thật chân thành ủng hộ thêm vào đoàn hậu viện ~~~
Đến khi Lâm Nghiên kéo trưởng phòng ký túc về phòng, cô lập tức bị ba nữ hộ pháp chặt chẽ vây quanh: “Lâm Tiểu Nghiên, thành thật khai báo!! Cậu và Chu đại soái ca có quan hệ gì!!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nghiên ửng đỏ, oan ức nói: “Tớ đâu có biết anh ta là ai chứ!” Chẳng biết tại sao! Đi đường ban đêm, quả nhiên dễ gặp quỷ!
Sau một trận nghiêm hình tra tấn, Lâm Nghiên lại nhớ tới, mỗi ngày đều gặp tên họ Chu kia ít nhất ba lần trở lên, đại học A này không nhỏ mà?
Sao có thể trùng hợp ngẫu nhiên như vậy chứ?
Thực ra cô nàng không biết đoàn hậu viện tay chân của Chu đoại soái ca giỏi đến chừng nào, hành trình của cô, người ta đã biết rõ từ lâu ~~
Nhưng mà, mặc dù có chút phiền toái nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào, đây là tình huống gì đây?
Một ngày nào đó, ánh mặt trời chói chang chiếu vào phòng ngủ, Tiểu Nghiên vội vàng chạy đến căn tin, nhìn thấy trước sân của căn tin có một biển người, trong lòng không khỏi buồn bực, ánh mặt trời nóng bức như vậy, tại sao còn có nhiều người thế hả?
Mặc kệ, ăn cơm quan trọng hơn.
Đến khi Lâm Nghiên ăn no, nhìn về phía bên kia thấy người tụ tập ngày càng nhiều.
Chẳng lẽ là có biểu diễn? Trưởng phòng ký túc làm sao có thể bỏ qua chuyện như vậy, thế là kéo Tiểu Nghiên chui vào đám người.
Ngầu thật! Tỏ tình tại cổng lớn à!
Hay là nữ theo đuổi nam nhỉ!
Lâm Nghiên liếc mắt một cái, chỉ muốn che mặt lại thôi.
Gì đây?
Không phải chứ? Bởi vì nam chính là Chu Lăng Tiêu! Gặp anh ta là điềm xấu mà! Nhất là loại tình huống này!
Năm mươi năm sau Lâm Nghiên vẫn trách cái miệng quạ đen của mình, tại sao có thể chính xác như vậy?
Lời độc mồm trong lòng còn chưa thốt ra thì đã thấy ánh mắt mọi người đều hướng về hai cô đang đến đây.
Lâm Nghiên vội vàng kéo trưởng phòng ký túc rút lui, nhưng mà cô nàng này cũng lấy vẻ mặt ăn trứng thối trừng mắt nhìn cô?
“Đi…đi thôi!” Nhanh lên đi chứ, gặp người này chắc là chuyện không tốt rồi!
Sao lại hóa đá rồi? Không phải vì phơi nắng quá lâu mà bị cảm nắng chứ?
Tay này của Lâm Nghiên đặt lên trán trưởng phòng ký túc, nửa đường đã bị người khác cắt ngang: “Vợ, em đã đến rồi à.
Bạn đang đọc bộ truyện Mắt Cười tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mắt Cười, truyện Mắt Cười , đọc truyện Mắt Cười full , Mắt Cười full , Mắt Cười chương mới