Tôi chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại quần áo bản thân.
Trong lòng cứ nhắc mãi: Mới có bao lâu đâu mà đã trở mặt không nhận người quen.
Ôn Cảnh Sơ đi tới, rút khăn giấy ra lau chùi giúp tôi: “Nghe tôi nói...”
“Em không muốn nghe.”
Ôn Cảnh Sơ ngẩn ra: “Em biết anh em xảy ra chuyện?”
“Cái gì?”
Hắn nhíu mày, giúp tôi lau nước mắt: “Anh em đang ở bệnh viện, không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà chân bị xe cán qua, cần phải phẫu thuật.”
Tôi ngu người.
Cho đến khi được đưa tới bệnh viện, nhìn thấy Đường Dĩ Thần đau đến trắng mặt, không nói được câu nào thì đột nhiên nước mắt tràn ra, nắm tay anh gào khóc: “Anh ơi, em không muốn anh chết đâu...”
Đường Dĩ Thần yếu ớt ho khan: “Cút.”
Hứa Vi Vi đỏ mắt: “Anh có bệnh à, mắng Nguyên Nguyên làm gì!”
Cái nết Đường Dĩ Thần hình như thay đổi rồi, miệng cũng không thúi nữa, thành thật như một trái bí đao.
Ba người chúng tôi nhìn theo Đường Dĩ Thần được đưa vào phòng giải phẫu.
Hứa Vi Vi xem tôi thành đứa con nít, sờ đầu tôi nói: “Nguyên Nguyên đừng lo, anh trai em không sao đâu.”
Lời còn chưa dứt thì cô ấy đã khóc trước rồi.
Lúc này tôi mới phát hiện tay cô ấy lạnh lắm, không có chút hơi ấm nào.
“Sao lại thế này?” Ôn Cảnh Sơ hỏi.
Hứa Vi Vi nhận khăn giấy tôi đưa cho, lau nước mắt, giọng điệu oán giận: “Em... tụi em đang hẹn hò, anh ấy cứ nhất quyết đòi mua tháp dâu tây cho em. Lúc quản lý thành phố tới, ông chủ đẩy xe con cán qua mu bàn chân anh ấy...”
“Hẹn hò?”
Là đầu óc tôi bị ném đi rồi, hay do Hứa Vi Vi không nói ngôn ngữ nhân loại.
Suốt một phút sau đó tôi không phản ứng lại được. Quan hệ giữa anh trai tôi và Ôn Cảnh Sơ phức tạp quá.
Hứa Vi Vi ngượng ngùng nhìn tôi chằm chằm: “Nguyên Nguyên, chị... theo đuổi anh em đã nhiều năm, gần đây mới ở bên nhau.”
Tôi trợn mắt há mồm. Ôn Cảnh Sơ ở đằng sau hừ nhẹ, cười nhạo báng.
Dường như hắn đang muốn nói cái loại người như Đường Dĩ Thần cũng có người thích à.
Hứa Vi Vi xoa đôi mắt: “Ngại quá, chị đi toilet chút.”
Cô ấy đi rồi thì hành lang chỉ còn lại tôi và Ôn Cảnh Sơ.
Tôi do dự một lúc lâu mới ngẩng đầu, hắn vừa vặn nhìn qua. Mặt tôi không biết cố gắng là gì, lập tức đỏ lên.
“Quan hệ giữa anh và Hứa Vi Vi là gì?” Tôi hỏi thẳng.
“Ba mẹ cô ấy là người giúp đỡ tôi.” Ôn Cảnh Sơ lời ít ý nhiều: “Tôi là con rể mà ba mẹ cô ấy vừa ý.”
“À.” Tôi cắn môi, tiếp tục cúi đầu.
Đột nhiên Ôn Cảnh Sơ nâng cằm tôi lên.
Khóe miệng hắn nhẹ cong lên: “Không phải rất có thành ý à? Mới nhiêu đó đã không thích nữa rồi?”
“Anh đã là con rể của người ta, em còn theo đuổi làm gì...” Tôi rầu rĩ không vui.
“Nhìn tôi có giống kiểu người tốt biết lấy thân báo đáp không?” Hắn hỏi lại.
Tôi sửng sốt.
Ôn Cảnh Sơ nhìn anh trai tôi vừa được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, ý cười chậm rãi hiện lên từ đáy mắt.
“So với báo ân thì tôi càng thích báo thù hơn. Ví dụ như hôn em gái Đường Dĩ Thần ngay trước mặt hắn.”
Đối diện với khuôn mặt trước mắt đột nhiên phóng đại lên, trái tim đôi nhảy nhót như điên.
“Đmm Ôn Cảnh Sơ, buông ra cho tao...”
Giọng nói run rẩy của anh trai tôi truyền đến từ bên cạnh. Giống hệt một ông già gần đất xa trời.
Ôn Cảnh Sơ vẫn duy trì tư thế này, không hề nhúc nhích. Trước khóe mắt sắp nứt ra của anh trai, hắn hôn lên trán tôi.