Ngày bình thường lại khôi phục, Tranh Phù vẫn sẽ thỉnh thoảng đấu võ mồm cùng Triệu Hành Uy, còn có thể tạo cơ hội cho Hạ Lan Thấm và Triệu Hành Uy, rồi lại mang con chó nhỏ đi chơi.
Nhưng, Tranh Phù phát hiện Triệu Hành Uy không giống như trước đây, rất nhiều khi cô cảm giác được sự dung túng như có như không.
Cô đã từng đã trò đùa dai thử gắp đồ ăn mà Triệu Hành Uy không thích cho anh ăn, tuy anh nhăn mày nhưng vẫn sẽ ăn hết.
Hoặc là cô tìm cơ hội mỉa mai Triệu Hành Uy, nhưng anh lại bình tĩnh tiếp nhận, không có một chút tức giận.
Còn Hạ Lan Thấm, dù cô đưa ra chủ ý gì, đều sẽ làm cùng cô. Như là kéo cô đi dạo phố để lấy lòng, giúp cô mua một đống đồ vô dụng mà cô thích.
Hồ Địa Hưng thì giống y như chú ruột, biết cô thích tâm lý học, liền cho cô thật nhiều sách.
Cuối cùng, Tranh Phù cũng tìm được nguyên nhân.
Bọn họ vẫn không bỏ được chuyện kia, bọn họ làm như vậy đều là vì áy náy.
Nhưng tự hỏi lòng, đúng là ai đến cô cũng không cự tuyệt, tiếp nhận toàn bộ thành ý của bọn họ. Cũng có lẽ, thực ra cô cũng vẫn còn để ý đến chuyện đó.
Tranh Phù tựa lưng vào sofa, nhìn Hạ Lan Thấm đang sửa sang lại caravat giúp Triệu Hành Uy. Bây giờ, mỗi tối Triệu Hành Uy đều trở về, mỗi sáng sớm Hạ Lan Thấm đều sẽ thức dậy sớm, chuẩn bị tất cả trang phục và đồ đạc, giống như một người vợ.
Cho viên long nhãn vào trong miệng, Tranh Phù rất hài lòng với tình hình phát triển hiện tại. Xem ra nhờ những nỗ lực của, tình cảm của cô nhỏ và dượng càng ngày càng trở lại bình thường. Có lẽ, có thể chữa khỏi tâm bệnh của cô nhỏ.
Lại nhặt một viên long nhãn ném vào trong miệng, cô nhìn sang lại phát hiện Triệu Hành Uy đang nhìn mình. Tranh Phù lắp bắp kinh hãi Tranh Phù, không chú ý nuốt chửng quả long nhãn.
“Khụ khụ khụ…”
Tranh Phù không ngừng đấm ngực, viên long nhãn đáng chết kia vừa vặn nghẹn ở cổ họng.
Triệu Hành Uy và Hạ Lan Thấm vừa thấy thế, lập tức chạy tới. Hạ Lan Thấm rót chén nước cho Tranh Phù, còn Triệu Hành Uy lại vỗ nhẹ sau lưng Tranh Phù.
Tranh Phù đưa tay nhận cốc nước uống vài ngụm, cuối cùng viên long nhãn cũng trôi xuống.
“Sao cháu lại không cẩn thận như vậy.”
Lời nói của Triệu Hành Uy làm Tranh Phù trực tiếp trợn trừng mắt nhìn anh, nếu như là trước đây Hạ Lan Thấm nhất định sẽ lên tiếng răn dạy, nhưng bây giờ cô ta thật không dám lên tiếng vì sợ Tranh Phù không vui.
Tranh Phù cố gắng nuốt mấy ngụm nước, cuối cùng có thể nói chuyện bình thường.
“Cháu thề, cháu không bao giờ ăn long nhãn nữa! Đúng là đòi mạng mà, sinh mệnh, tuổi trẻ và dung mạo xinh đẹp của cháu xém chút là hủy trong tay viên long nhãn này rồi!”
Tranh Phù nổi tính trẻ con dùng sức đẩy đĩa long nhãn ra thật xa, thề không bao giờ ăn món này nữa.
Triệu Hành Uy nhìn liếc mắt đĩa đựng trái cây một cái, từ từ buông bàn tay đang nắm chặt lấy tay Tranh Phù vì lo lắng, đồng thời cũng kinh ngạc vì chính bản thân anh lại lo lắng cho cô như vậy. Khi anh nghe thấy lời Tranh Phù nói sau đó thì không cho là đúng.
“Nếu cháu có thể không ăn một tuần như lời cháu nói.”
Theo anh biết, một trong số các loại hoa quả Tranh Phù thích thì có long nhãn. Hoa quả cô thích cũng rất nhiều, nhưng lại thích loại này nhất.
Tranh Phù hung hăng trợn mắt liếc nhìn Triệu Hành Uy một cái, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, đặc biệt còn bị anh vạch trần, thì hận không thể chọc thủng trên người anh một cái động.
Nhận được cái nhìn căm tức của Tranh Phù, Triệu Hành Uy giận quá hóa cười.
“Cháu không ăn thì thật là đáng tiếc. Hôm nay, dượng vừa cho người ta vận chuyển một ít long nhãn tươi non từ Phúc Kiến bằng máy bay riêng, xem ra chỉ có thể vứt bỏ hoặc là đưa cho người khác ăn.”
Nghe vậy, Tranh Phù liền biết người đàn ông này cố ý!
Nếu cô thông minh, nhất định lớn tiếng nói cho dượng biết, lão nương không ăn, nói không ăn là sẽ không ăn, nhất định!
Nhưng…
“Ai nha, dượng thân ái, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ. Dượng biết đấy, cháu chỉ thuận miệng nói thế thôi, dượng cũng tùy tiện nghe thế là được, làm gì như vậy để ý như vậy, đúng không?”
Đúng vậy, cô vẫn không nhịn được dụ hoặc, trực tiếp buông đao đầu hàng.
“Nếu dượng dám không cho cháu ăn, cháu liền vẽ vòng tròn nguyền rủa dượng! Nguyền rủa dượng nằm trên ruộng tỏi!”
Nói xong, mặt Tranh Phù tỏ vẻ hung ác.
Thấy vậy, Triệu Hành Uy cũng không nói gì, đứng dậy cầm lên cặp công văn để một ben.
“Này, chẳng lẽ dượng sẽ thật sự không cho cháu ăn?”
Tranh Phù thấy anh không nói gì đã đi, đáng thương tội nghiệp nhìn anh, giờ phút này ánh mắt tràn đầy khát cầu chờ đợi, giống y như chú chó nhỏ chờ cục xương.
Cuối cùng, Triệu Hành Uy cũng hết cách với cô, cười khe xoa đầu nàng.
“Đã cho người ta đưa đến phòng bếp, hài lòng chưa?”
Tranh Phù mới yên tâm gật đầu, tuy nhiên vẫn cứng miệng:
“Cũng không tệ, nếu đã đưa tới rồi cháu không ăn thì rất có lỗi với bác nông dân, cháu là đứa trẻ được mọi người mà.”
Nói xong, cô phát hiện Triệu Hành Uy càng cười lớn hơn.
“Đừng nhúc nhích!”
Đột nhiên Tranh Phù hét lớn một tiếng với Triệu Hành Uy, rồi lấy hai tay tạo hình cái khung, rồi mới gật đầu nói tiếp.
“Ừ, không sai không sai, quá khó có được. Băng sơn thêm mặt than lại có thể lộ vẻ mặt bình thường, quá khó có được, quả thực còn khó hơn Titanic đụng vào tảng băng trôi!”
Triệu Hành Uy chịu không nổi kiểu nói không đầu không đuôi của Tranh Phù, nghe lái xe nhắc nhở thời gian mới đưa cặp công văn cho anh ta, còn bản thân mình lại đi trước.
Từ đầu tới cuối Hạ Lan Thấm đều yên lặng nhìn tất cả những gì diễn ra, nếu như nói Tranh Phù coi Triệu Hành Uy giống như cha để làm nũng, vậy thì hành động dung túng của Triệu Hành Uy mới khiến cô ta cảm thấy kì lạ.
Cô ta chưa từng thấy chồng mình cười, nhưng từ khi Tranh Phù đến đây, nụ cười của anh còn nhiều hơn cả đời cô ta nhìn thấy.
Anh chưa bao giờ là người nói nhiều, nhưng lại đáp lại những câu nói không đầu không đuôi của Tranh Phù. Anh chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của người khác, nhưng vừa rồi Tranh Phù bị nghẹn còn khẩn trương lo lắng hơn cả cô ta.
Đã biết Tranh Phù thích ăn long nhãn, dưa hấu, hoa quả các loại, anh liền phân phó quản gia, thậm chí là chở riêng tới đây.
Nhưng, nếu nói anh có ý với Tranh Phù, thì lại hoàn toàn khiến người ta không nhìn ra.
Thái độ của anh với Tranh Phù không phải kiểu đối đãi với tình nhân, nhưng lại vượt qua kiểu dung túng với tiểu bối.
Cuối cùng, Hạ Lan Thấm cũng chỉ có thể quy kết anh vẫn còn áy náy với Tranh Phù vì chuyện kia, hơn nữa cũng chỉ là cưng chiều cháu gái.
Dù sao, Tranh Phù là đứa trẻ rất khó để người ta không muốn thương yêu cưng chiều.
Cô không có tâm cơ, chỉ có vô số ý đồ xấu và bản lĩnh chọc cười người khác.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!