"Giờ anh thật bận đấy!" Trần Tê lau chén, liếc mắt nhìn Vệ Gia mới từ trên lầu trở về.
Buổi trưa khi Vệ Gia trở về ăn bữa cơm cũng không ngừng ăn.
Đôi khi trợ lý của phòng khám thú y gọi điện để hỏi về chi tiết của thuốc, đôi khi một khách hàng thường xuyên gọi điện để hỏi bác sĩ về một chú chuột hamster ở nhà bỏ ăn.
Anh luôn chu đáo và lịch sự, ngay cả khi đối phương đặt câu hỏi ngược lại, anh vẫn giải thích cẩn thận và tận tâm sắp xếp, không hề tỏ ra sốt ruột.
Anh vừa mới cúp điện thoại, còn chưa ăn một miếng, bà lão góa bụa trên lầu lại kêu anh đến sửa vòi nước.
Sau khi Trần Tê hỏi mới biết buổi sáng anh ra ngoài lúc sáng sớm vì muốn chỉnh radio cho các dì tập thể dục buổi sáng.
Trần Tê nghe xong thì giận sôi máu, khó trách ngay từ sáng sớm cô đã bị quấy rầy bởi vở nhạc kịch Divine từ dưới lầu đến mức đau đầu.
Vệ Gia chỉ vào cái bát trong tay Trần Tê nói: "Nước ở đáy bát cũng phải lau đi."
Trần Tê không để ý tới hắn, ngâm nga một khúc: "A..
Gâu gâu đội..
Gâu gâu đội..
chỉ cần có vấn đề..
Gâu gâu đội,...!gâu gâu đội...!chúng ta lập tức có mặt!"
Giang Hải Thụ đã có lòng tốt nhắc nhở bác sĩ Vệ, người rõ ràng không quen thuộc với bài hát này: "Đây là bài hát chủ đề của "Đội đặc nhiệm siêu đẳng".
"Đội đặc nhiệm siêu đẳng" là một phim hoạt hình Mỹ rất nổi tiếng với trẻ em.
Đúng rồi, những chú chó trong phim có thể giải quyết mọi thứ.
Cá nhân tôi thích nhất là Tucker và Ella từ phần 6..."
Vệ Gia cầm lấy chiếc bát ăn dở của Trần Tê và thuyết phục cô: "Đừng hát nữa.
Chỉ cần có một chút năng khiếu ca hát, cô cũng không phải hát nhép trong bữa tiệc."
"Chó dũng cảm không sợ khó khăn, Gâu Gâu đội đang cứu viện, đi thôi, Gâu Gâu..." Trần Tê cố ý hét vào lỗ tai anh.
"Người khác cả ngày tới tìm anh, cơm nước cũng không cho anh ăn xong, anh là quản lý tòa nhà sao?"
"Đúng vậy.
Tôi đã nói năm nay thật sự không thể làm tổ trưởng, việc ở phòng khám quá nhiểu, kết quả là..."
Trần Tê đã bị thuyết phục.
"Cuối cùng quản lý tòa nhà không ai khác chính là anh đúng không?"
"Là hàng xóm bình chọn, tôi cũng không có cách, cô không phải chưa từng tới ngõ Kim Quang, hơn nửa hộ gia đình đều là người già và trung niên, người trẻ thì bận rộn kiếm sống.
Tôi sống ở đây cũng không ngắn, nơi làm việc lại gần đó, vì vậy đôi khi họ cũng nhờ tôi giúp đỡ, tôi cũng cố gắng hết sức."
"Anh chắc là bọn họ tin anh không chứ không phải vì anh là người đàn ông trẻ nhất và đẹp nhất quanh tòa nhà này, con ngõ này, hay thậm chí là cả khu chợ rau sao?"
Vệ Gia không biết nên nói cái gì, chỉ cười lắc đầu.
Đang nói thì điện thoại của Vệ Gia lại reo lên.
Nhân lúc anh không rảnh tay, Trần Tê lấy điện thoại di động trong túi quần ra, nhìn thông báo cuộc gọi đến và đọc: "Cô Mao ở tầng ba của đơn vị 2...!Gâu Gâu đội lại rời đi à? "
"Đừng làm loạn." Vệ Gia dùng khớp ngón tay bật loa ngoài, ra hiệu cho Trần Tê giữ im lặng, nhưng câu đầu tiên trong điện thoại lại khiến anh đau đầu.
"Bác sĩ Tiểu Vệ này, cậu nghĩ thế nào về con gái của bạn học cũ mà tôi đã đề cập với cậu lần trước...!Tôi nói cậu cũng đừng do dự, đừng chậm trễ mà đi gặp cô ấy đi.
Điều kiện của cô ấy rất tốt, tuy đã ly hôn nhưng không con cái, làm ở công ty nước ngoài, thu nhập cao, lại xinh đẹp..."
Vệ Gia cúi xuống nói những lời từ chối lịch sự với chiếc điện thoại di động bị Trần Tê cướp.
Trần Tê giơ tay thấy phiền, cho rằng anh hiền lành quá, bèn hắng giọng nói với người nói chuyện phiếm ở đầu bên kia: "Cô Mao à, Vệ Gia không thích phụ nữ đâu, anh ấy chỉ thích tay phải của mình thôi.."
"Cô nói lung tung gì vậy!" Vệ Gia một tay bịt miệng Trần Tê, tay kia cúp điện thoại.
"Nếu không thích, tại sao không trực tiếp nói rõ ràng? Chậc chậc, tay của anh toàn mùi giẻ rửa bát!" Trần Tê chán ghét nói.
"Không phải tôi từ chối sao? Người ta cũng có ý tốt.
Cô nói loạn gì vậy."
"Tôi không nói vậy thì sẽ lập tức tắt điện thoại chắc? Để tôi nói cho anh biết, khi mấy cô đó giới thiệu anh với ai, một phần tâm tư của họ đã gắn với cô gái mà họ giới thiệu.
Trong quá trình đó, cô ta cũng đã gián tiếp quan sát anh.
Anh thích điều này?"
Vệ Gia cảm thấy không có cách nào tiếp tục nói chuyện, liền đặt khăn lau trong tay xuống, rời đi.
Giang Hải Thụ trong lòng thở dài, lại đến rồi.
Hai người tối qua mới ngủ chung một phòng sao có thể trở mặt như trẻ mẫu giáo? Cậu nháy mắt với Trần Tê, ra hiệu cho cô đừng đuổi theo.
Trần Tê không nghe thấy, vì vậy cô đi theo vào phòng nói một cách tức giận, "Anh trở mặt với tôi! Tôi là nơi trút giận của anh sao? Anh có thể cho tôi một chút kiên nhẫn và thành ý không?"
Vệ Gia xoay người, nhìn chằm chằm cô nói: "Trần Tê, cô suy nghĩ kỹ rồi hãy nói.
Tôi cho ở lại đây, nhưng cũng không để cô khoa chân múa tay sai khiến cuộc sống của tôi.
Tôi từ chối ai, muốn quen biết ai, cũng không liên quan đến cô."
Trần Tê không ra tiếng, xem ra cô còn chưa có khôi phục lại tinh thần.
Vệ Kim Quế bò ra khỏi gầm giường với ánh mắt lười biếng nhìn những con người nhàm chán.
"Tôi đi làm việc, cô cho nó ăn chút gì đi." Vệ Gia sắc mặt khôi phục như bình thường, vừa đi tới cửa liền nhớ tới cái gì, dừng lại nói với cô: "Triệu Hân Hân lát nữa sẽ tới giúp Du Thanh Phân lau người.
Cô ấy ở đây vì công việc, cô đối xử tốt với cô ấy một chút.".
Googl???? ????????a????g ????ày, đọc ????gay khô????g q????ả????g cáo ﹍ TR????MTRU???? ????N﹒???????? ﹍
Tiếng đóng cửa vang lên, tiếng bước chân của Vệ Gia dần dần nhạt đi.
Lúc này Trần Tê mới ôm đầu, thất vọng rên rỉ.
Giang Hải Thụ đứng cạnh cửa buồn bã nói: "Ăn nhờ ở đậu, nhịn một chút đi."
Trần Tê nói: "Vệ Gia là kiểu người giỏi nhất chuyện kiên nhẫn.
Tôi không nghĩ tôi giống anh ta."
Cô không quên nhiệm vụ cho mèo ăn.
Vệ Kim Quế ngửi thấy mùi đồ ăn liền xuất hiện cách Trần Tê trong vòng năm bước.
Không khó để phát hiện ra chân sau bên phải của Vệ Kim Quế khi đi lại hơi khập khiễng, như thể vết thương cũ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự linh hoạt và vẻ ngoài của nó.
"Chân của nó làm sao vậy?" Giang Hải Thụ lại gần nói với Trần Tê.
"Vệ Gia nói nó ra ngoài đánh nhau." Trần Tê trả lời.
"Nhóc đánh thương...!Con mèo này là "họ hàng" gì vậy?"
"Nó là "cháu gái" tôi, cậu miễn cưỡng có thể coi như là chú của nó."
Giang Hải Thụ cảm thấy thật vinh hạnh khi đột nhiên có một đứa cháu trai lông xù, cậu thận trọng hỏi: "Bác sĩ Vệ là gì của nó..."
"Đương nhiên là cha của Vệ Kim Quế, cha nuôi!" Trần Tê nhìn Vệ Kim Quế ăn với vẻ đầy yêu thương.
Bạn đang đọc bộ truyện Mật Ngọt Đầu Kim tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mật Ngọt Đầu Kim, truyện Mật Ngọt Đầu Kim , đọc truyện Mật Ngọt Đầu Kim full , Mật Ngọt Đầu Kim full , Mật Ngọt Đầu Kim chương mới