Giang Hải Thụ nhìn quanh ngôi nhà được coi là của Trần Tê - một căn hộ hai phòng ngủ với một phòng khách nhỏ, ban công chật chội phơi đầy quần áo, căn hộ không quá 70 mét vuông, thoạt nhìn đã cũ, có lẽ cũng ngang tuổi Trần Tê.
Đồ đạc trong nhà không mới cũng không cũ, không đẹp cũng không xấu, mỗi đồ vật đều có mục đích thiết thực và sử dụng thường xuyên, tóm lại không có gì là đặc sắc, khó có thể coi là gọn gàng.
Đừng nhìn vẻ ngoài kiêu ngạo như vàng như ngọc của Trần Tê, yêu cầu của cô với mức chi tiêu hằng ngày cũng không cao như vậy.
Sau khi cô cùng cha Giang Hải Thụ kết hôn, cha cậu đã lo tất cả các ý tưởng thiết kế và trang trí nơi ở, cô chỉ chịu trách nhiệm sống trong đó.
Mặc dù Giang Thao rất thích và tôn trọng cô nhưng cô cũng không đưa ra bất cứ yêu cầu gì trong cuộc sống.
Dù là hàng xa xỉ hay trang sức, nếu thích cô tuyệt đối không nương tay, nhưng với hàng rẻ tiền, cô cũng không hề do dự.
Cô không quan tâm nhiều đến tiểu tiết trong cuộc sống, không quan tâm duy trì đến các mối quan hệ và thậm chí không giỏi quản lý tiền bạc.
Những trưởng bối trong nhà Giang Thao luôn không hài lòng với cô vì họ cho rằng cô không phải kiểu phụ nữ quán xuyến gia đình.
Nói cô sống tách biệt, điều này cũng không đúng, Giang Hải Thụ cho rằng Trần Tê đơn giản là không thích quản lý mọi việc, ngại phiền toái và đã quen có người lo cho cuộc sống của mình.
Cô không phiền bản thân, cũng rất tự giác chẳng cần khoa chân múa tay, thích "ngồi mát ăn bát vàng" hưởng thụ cuộc sống.
Nghĩ theo hướng này, có lẽ Trần Tê sẽ bằng lòng sống trong một ngôi nhà như vậy.
Chẳng qua Trần Tê sống trong điều kiện gia đình tốt từ khi còn nhỏ, cha cô là trí thức cấp cao, mẹ là diễn viên nổi tiếng, mối quan hệ giữa cô và mấy người sống trong ngôi nhà cũ này là cái gì? Vì sao ngôi nhà này cũng có một phần của cô? Thật là khó hiểu, Giang Hải Thụ quyết tâm vạch trần mối quan hệ đằng sau nó.
Khi Giang Hải Thụ đang vẽ trong đầu một màn kịch, Trần Tê mặt tỉnh bơ đi theo Vệ Gia vào phòng bếp.
Trong căn bếp nhỏ đến đáng thương, thêm một người liền trở lên khó xoay xở, cô lại sợ nóng, chỉ có thể dựa lên cánh cửa, hít mùi dầu mỡ, hỏi: " Khi nào thì xong món sườn kho, tôi đói chết mất."
Vệ Gia cũng không thèm quay đầu lại mà nói: "Nhà thì cô có phần, nhưng món sườn kho thì không.
Tôi không có nghĩa vụ phải nấu cơm cho cô."
"Keo kiệt như vậy làm gì nhỉ, tốn công tôi còn mang theo đặc sản địa phương đến đây cho anh." Trần Tê liếc mắt một cái, xách túi đựng trứng gà Giang Hải Thụ mua cho anh xem, cô sợ Vệ Gia không biết bên trong là cái gì, còn cố ý móc ra một quả trứng giơ lên trước mặt Vệ Gia.
"Không có nhà chẳng có tiền..."
Vệ Gia tránh quả trứng của cô.
"Cô giữ lấy đi."
Trần Tê chán ghét bỏ quá trứng bị dính lông và phân gà kia vào trong túi.
Vệ Gia bộ dáng im lặng khiến cô có chút khó chịu, cô hướng Giang Hải Thụ: "Luộc hết trứng cậu mua đi, tối này chúng ta ăn cái này!"
Khi Giang Hải Thụ mang một nồi trứng luộc ra khỏi bếp thì có tiếng gõ cửa.
Vệ Gia mang mấy món ăn anh chế biến đặt lên bàn.
Anh cởi tạp dề, nói với Trần Tê đang ngồi trên ghế sofa: "Tôi có bạn đến ăn cơm, cô ngồi đây không tiện, mang ra ngoài ban công đi."
"Tại sao...!Được! Được! Ban công thì ban công!" Trần Tê nhìn vẻ mặt của Vệ Gia, dù anh có khó chịu cũng không thể bỏ rơi, đành để cô và Giang Hải Thụ vào nhà.
Cô cũng không muốn khiêu khích giới hạn của anh một lần nữa.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cô chỉ huy Giang Hải Thụ với vẻ mặt khiếp sợ mang đống trứng gà từ phòng bếp ra ngoài ban công.
Đương nhiên ngoài ban công chẳng có bàn ghế xích đu gì cả, hai người ngồi xổm trước một nồi lớn trứng luộc, yên lặng bóc vỏ trứng, trên đầu là đống quần áo dài ngắn khác nhau, một bên là máy giặt cùng chổi, cây lau nhà.
Giang Hải Thụ lại quen thói nhìn Trần Tê, cô bỏ nửa cái trứng vào miệng, khoan thai nhai chậm rãi, giống như chẳng có chút tức giận.
Bọn họ thực sự rất đói, mùi trứng cũng trở lên hấp dẫn.
Đương nhiên, mấu chốt là họ không để ý hương vị thức ăn từ bên trong bay ra.
Đối diện phòng bếp, người ngoài ban công không thể nhìn thấy gì bên trong phòng khách, nhưng có thể nghe được mơ hồ cuộc đối thoại cùng tiếng bàn ghế va chạm bát đũa.
Giang Hải Thụ lén lút nghiêng người xem những gì đang xảy ra bên trong, khoa trường miêu tả với Trần Tê: "Là nữ, cô ấy tới rồi."
Trần Tê không tiếp lời, ăn sạch lòng trắng trứng gà trong tay, nhét phần lòng đỏ vào miệng Giang Hải Thụ, lau tay sạch sẽ, đứng lên nhìn một hồi khung cảnh ngoài ban công.
"Không được rồi, nóng muốn chết!".
Thật lâu sau, cô thở phào nhẹ nhõm dưới ánh chiều tà, miệng phun một câu thô tục, không đợi Giang Hải Thụ phản ứng lại đã cầm chậu trứng lên, mở cửa ban công.
Trong phòng khách đúng như những gì Giang Hải Thụ miêu tả, một cô gái với mái tóc dài vừa phải, khuôn mặt tròn, dáng người trung bình và cái váy thắt eo.
Du Thanh Phân cũng được đẩy ra trên xe lăn, ba người ngồi trước bàn ăn hòa thuận một cách vui vẻ.
Trần Tê nhẹ nhàng đặt bát trứng bên cạnh mấy món chính, kéo chiếc ghế nhỏ bên cạnh bạn ngồi xuống.
"Bên ngoài nóng quá nha...!Mọi người đang nói cái gì vậy?" Cô mỉm cười nhẹ nhàng và tự nhiên trước vẻ mặt kinh ngạc của cô gái cũng cái nhìn chăm chú của Vệ Gia, ngón tay mảnh khảnh chạm vào mép chiếc bàn ăn cũ kĩ.
"Này, đây là cái bàn bị tôi làm hỏng à? Anh đã sửa rồi à?"
Ý cười sót lại trên mặt Vệ Gia tan đi, anh cúi đầu uống một ngụm canh.
Không thấy ai đập bát và lật bàn, Giang Hải Thụ yên tâm thấp thỏm ngồi xuống bên cạnh Trần Tê.
"Anh Gia, đây là..." Cô gái đặt thìa xuống hỏi.
Vệ Gia không lập tức trả lời, lẳng lặng nhìn Trần Tê.
Đến Du Thanh Phân cũng ngoái cổ lại nhìn.
Trần Tê nháy mắt đã hiểu, tự giới thiệu: "Ồ, tôi là họ hàng xa của anh Gia, tới ở nhờ mấy ngày."
"Cháu là con trai cô ấy." Giang Hải Thụ rất có ý thức tiếp lời.
"A?" Cô gái hơi há miệng vì ngạc nhiên.
"Không phải đâu." Trần Tê mỉm cười giải thích một cách khó hiểu.
Bạn đang đọc bộ truyện Mật Ngọt Đầu Kim tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mật Ngọt Đầu Kim, truyện Mật Ngọt Đầu Kim , đọc truyện Mật Ngọt Đầu Kim full , Mật Ngọt Đầu Kim full , Mật Ngọt Đầu Kim chương mới