Lâm Phi Đào toan tính bỏ chạy khỏi giường nhưng bị cánh tay vô hình túm lấy giữa chặt lấy cô trên giường, cô giãy giụa, vùng vẫy để trốn thoát.
Ánh mắt hắn rơi vào làn da trắng mịn như tuyết dưới lớp áo mỏng mảnh hắn vừa mới xé bỏ.
Cô càng kháng cự lại bao nhiêu thì càng khiến hoocmon nam giới có trong người hắn càng tiết ra mãnh liệt.
Hắn nuốt nước bọt, một giây sau hai tay cô bị hắn khống chế lên phía thành giờ, đôi môi hắn hung hung tiếp đến môi cô, khoá chặt một cô lại bằng nụ hôn khát tình.
Ưm...! Cái tên này, hở ra cái lại cưỡng bức gái nhà lành! Người phụ nữ nào cũng bị anh cướp trắng trợn nụ hôn nồng nhiệt như vậy ư? Lâm Phi Đào bị cưỡng hôn không cách nào kháng cự lại, hai tay muốn vùng vẫy để đẩy tên bạo chúa kia ra nhưng cô giờ đây căn bản không còn sức để mà thoát khỏi ổ khoá đang còng trên đầu giường.
So với những nụ hôn trước kia, nụ hôn hiện tại lại khiến cho cô cảm thấy khó thở.
Hắn hôn cô một cách mạnh bạo, đầu lưỡi hắn cứ chui luồn lách trong khoang miệng cô tựa nha đang thôi thúc chất mật ngọt vốn có trào ra để hắn hút lấy hút để.
Đèn căn phòng chiếu sáng hai thân thể đang đè lên nhau, nam thì nằm trên nữ thì nằm dưới, cả hai người đang chìm đắm trong nụ hôn tràn đầy kích tình.
Nụ hôn ấy như đang bóp nghẹt lấy trái tim bé bỏng của người con gái, tựa như một ống vòi đâm xuống hút cạn sinh khí còn ngưng đọng trong thân thể cổ, chẳng mấy chốc hai bên má của cô đã đỏ ửng, hai tay siết chặt đập liên hồi vào tấm thân vạn vỡ của người đàn ông.
Cư nhiên chẳng hề lay động, cho dù cô đánh hắn có đau đi chăng nữa thì tất cả đều là vô vọng bởi dục vọng nguyên thuỷ đã bừng cháy tuôn trào mãnh liệt trong cơ thể của hắn ta, khó mà dập tắt được.
Bất chấp cô lại một lần nữa cắn mạnh vào môi hắn, máu tơ pha lẫn nước bọt trộn đều trong miệng khiến hắn phải nhả cô ra.
Thoát khỏi nụ hôm cưỡng đoạt ấy, Lâm Phi Đào vội đưa tay lên lau miệng, thở hổn hển không ngừng.
Lục Cảnh Sâm, anh đang muốn làm em tắt thở sao?
Vừa nói cô vừa túm chặt lấy cổ áo.
Hành động như vậy khiến cho sắc mặt Lục Cảnh Sâm không được vui lắm.
Hắn ghé sát mặt cô mà thì thầm to nhỏ.
Ngoan, để tôi dạy em cách thở! Gì cơ...!ưm...! Lâm Phi Đào chưa hiểu hết ý câu thì lập tức cánh môi non mềm của cô lại một lần nữa khoá chặt lại.
Cơ mà nụ hôn lần này lại khiến cho cô không còn chút khó thở nữa, tựa như là một liều thuốc kích thích vị giác khiến cho cô từ từ yếu mềm.
Hai mắt cô nhắm hờ hờ lại mà học cách thở theo nhịp, tay đưa lên ôm lấy cổ của anh mặc kệ giờ đây anh có chơi đùa mình ra sao.
Nhận thấy người con gái trước mặt không còn phản kháng như lúc trước, dục vọng phái nam nhi của hắn bắt đầu nảy nở ngẩn cao đầu lên.
Nhưng hắn lại là người rất biết kìm chế bản thân mình! Hắn không muốn người con gái mình yêu sợ hãi, thay vì cách làm vội vã thì hắn lại đi theo con đường từ từ tiến tới.
Miệng hắn vẫn khoá chặt lấy cánh hoa non mềm, một tay theo đà trườn xuống đôi gò bồng đào mà lột bỏ lớp nguỵ trang bức bách ra.
Đôi gò bồng đào được giải phóng khỏi sự trói buộc của lớp vải, run lên trong không khí.
Hắn cúi xuống, một tay nắn bóp bên ngực non mềm, bên ngực còn lại thì bị cái miệng tinh nghịch kia trêu đùa.
Đầu lưỡi hắn viền quanh đỉnh ngọn mà mút mạnh, khiến cô rên lên.
Á, không! Đừng mà! Cô giật mình tỉnh khỏi giấc mộng tình, hai tay cố gắng đẩy hắn ra.
Không...!em...!em vẫn chưa sẵn sàng! Một tay hắn ôm lấy vòng eo tinh tế của cô, tay còn lại nắm lấy tay của cô mà đưa lên miệng mình, hôn một cái thật mạnh.
Tôi tự mình biết giới hạn, ngoan, nhắm mắt lại mà hưởng thụ, tôi chắc chắn sẽ làm cho em cảm thấy sướng! Có kẻ ngu sinh vì tình yêu mới ngoan ngoãn nghe theo lời anh mà nhắm mắt.
Dù sao lần đầu tiên của cô, cô sao có thể dễ đang bị đánh mất chỉ vì một sự việc hiểu lầm như vậy được.
Hai khoé mắt cô không hẹn trước cứ thế tuôn trào chảy dài xuống mang tai cô.
Nhìn thấy người phụ nữ rơi lệ ngay trước mắt, lòng hắn như có chút rung động.
Đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt mặn chát, lời nói của anh có phần ôn nhu.
Là do em ép tôi! Nếu em ngoan ngoãn nghe theo tôi thì không khiến tôi phát ghen! Nhưng dục vọng trong tôi đã bùng cháy, e rằng chỉ có em mới có thể giập tắt ý chí đó trong người tôi mà thôi! Lục Cảnh Sâm căn bản không để ý đến vẻ mặt đáng thương của cô, nhìn chăm chú vào da thịt trắng nõn loã lổng trong không khí của cô, thân thể như xử nữ tiên diễm sâu sắc mê hoặc mỗi một dây thần kinh của anh.
Dục vọng thuỷ nhất trong cơ thể đang ngo ngoe lưu động, thúc đẩy cơn thèm khát có sẵn trong người hắn khiến hắn một lần nữa cúi xuống hôn lấy cánh môi non mềm, cánh tay dài vung lên, kéo chiếc áo sơ mơ trên người cô ra ném xuống đất để lộ ra cảnh ngày xuân đang vui đùa phơi phới, thân dưới vẫn còn che chắn bởi chân váy xoè kẻ dọc.
Bàn tay lạnh lẽo trượt xuống cặp mông đẫy đà không ngừng bóp mạnh khiến cho cô giật mình mà ôm chặt lấy thân thể anh.
Dừng lại được rồi, Lục Cảnh Sâm! Nghe cô gọi tên xa lạ của mình trong lòng hắn không vui chút nào.
Trong phân tâm hắn trách thầm chẳng lẽ xa nhau một lời gian đến cái tên thân mật ngày trước cô đã quên rồi sao? Để trừng phạt cô, cánh môi mang theo sự lạnh nhạt của hắn chuyển lên một bên gồ đồi nõn nà mà mút mạnh tạo ra dấu cắn yêu khiến cô kêu lên.
A, đau! Gọi tôi là Khải Trạch! Nghe anh nhắc đến cái tên này làm cho Lâm Phi Đào có chút ngạc nhiên! Khải Trạch chính là tự danh của anh, cái tên mà lần đầu hai người gặp lại nhau, hắn đã tỏ tình với cô dưới ánh hoàng hôn tuyệt đẹp của tiết trời xuân.
Khải...!Khải...!Trạch! Lâm Phi Đào gọi tự danh của anh trong khi anh vẫn đang bận bịu nhào nặn cặp đào tiên của cô thành đủ mọi hình dạng.
Miệng thì vẫn ngấu nghiến mút mạnh đỉnh ngọn nơi đẫy đà, răng cửa của hắn nghiến nhẹ, ngón tay đang trêu đùa bên gồ ghề kia cũng cùng lúc siết lấy đỉnh ngọn vẫn đang run rẩy trong không khí.
Tiếng gọi của cô khiến hắn vừa lòng, hai ngón tay đang gảy gảy đỉnh ngọn bỗng siết chặt và kéo ra khiến cô vừa cảm thấy đau, tay còn lại luồn lách vào khe thịt giữa hai chân mà tịnh tiến dần về nơi tư mật của người con gái.
Ngón tay thon dài của hắn khẽ chạm vào đoá hoa mẫn cảm ẩn mình dưới lớp vải bảo hộ, do lần đầu bị đụng chạm, nơi đó của cô quá nhạy cảm mà cánh hoa lập tức run lên.
Quá xấu hổ ngượng ngùng, cô khép chân lại nhưng kẹp ở giữa chân là cả cơ thể cường tráng của anh chen vào.
Cảm thấy chiếc váy quá vướng víu để làm tình, hắn toang tính định lột bỏ vật cản ngoại chướng ấy thì thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Thiếu gia! Nghe tiếng động ở ngoài cửa, Lâm Phi Đào hoảng hốt mở to mắt nhìn ra hướng cửa, song hai bàn tay nhỏ bé của cô níu lấy bàn tay ranh ma đang từng chút xâm nhập vào người mình, cô lắc đầu, miệng nỉ non cầu xin.
Dừng lại đi, có người bên ngoài! Lục Cảnh Sâm dường như không để ý đến tiếng gõ cửa bên ngoài, hắn vẫn tập trung cao độ vào việc điều hành ngay lúc này.
Ngón tay ranh ma không ngừng cọ xát vào nơi tư mật trơn ướt ở dưới lớp vải bảo hộ, miệng lại điên cuồng khoá chặt lấy đôi môi nhiều chuyện của cô.
Ưm...!ưm...!buông....!ra...! Dù có người đang gọi ở phía cửa vẫn không là gì để làm gián đoạn công việc trong đại của hắn.
Người ở bên ngoài cửa vẫn mảy may không biết bên trong xảy ra chuyện gì, đứng ở bên ngoài vẫn gõ cửa bình thường.
Cốc...!cốc...!cốc...! Thiếu gia, cậu ngủ chưa! Là giọng của bác quản gia! Lâm Phi Đào thầm nghĩ trong đầu.
Hắn ta miễn cưỡng buông nhả cánh hoa non vẫn đang ứa đọng mật, một tay vẫn nhào nặn bột tay kia vẫn đang bận bịu mơn trớn cửa hang ẩm ướt.
Hai chân mày hắn nhíu lại, giọng nói có chút gằn giọng.
Chuyện gì? Mặc tiểu thư muốn gặp người! Lại là vị hôn thê của Lục Cảnh Sâm! Người phụ nữ tên Mặc Ái La kia sao? Lâm Phi Đào có chút hụt hẫng, hai tay nắm chặt áo trên bả vai hắn khiến hắn phải đưa mắt nhìn gương mặt có chút ghen tuông này.
Hắn ta ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cô, khoé miệng nở ra một nụ cười đểu: "Sao nào, thất vọng ư? Thanh âm có chút trầm khàn của người đàn ông phía trên vang bên tai cô, miệng mút lấy vành tai nhạy cảm của cô mà không ngừng gặm nhấm.
A...!bác Lý đang đợi anh ở cửa! Tôi không quan tâm! Tôi chỉ cần em giảm hoả trong người tôi mà thôi! Nói với cô xong hắn cuối cùng cũng chịu đáp lại lời gọi ở bên ngoài.
Kêu cô ta tôi không rảnh để tiếp điện thoại! Quản gia vội vàng giải thích: "Không, Mặc tiểu thư đang đợi cậu ở dưới phòng khách! Ánh mắt của Lục Cảnh Sâm có chút sâu thẳm khi nghe lời nói của quản gia.
Hiện tại tôi không rảnh để gặp cô ta! Truyền lại lời nói của tôi, nói với cô ta rằng tôi đã ngủ không tiện để tiếp chuyện, có chuyện gì thì ngày mai gặp nhau nói chuyện sau.
Nhưng...!nhưng đây là yêu cầu của phu nhân! Ông nói cái gì cơ?.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!