Bị dọa đến ngất xỉu, rồi tỉnh lại hình như là một tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết kinh dị, mà thể loại này cũng rất ác, dù sao thì kẻ sợ đến ngất đi mà không thể tỉnh lại đều là bia đỡ đạn hoặc là chết.
Khi Lâu Vũ Tranh tỉnh dậy, mặt trời đã lên, nhạc chuông báo thức bài Dưới cây táo lớn của Hisoka trong phòng ngủ vang lên khiến Lâu Vũ Tranh tưởng chừng như là tiếng trời — ít nhất thì cô vẫn còn sống. Xoa xoa cái ót cứng ngắc đau đớn, giật giật cơ thể cứng đờ vì nằm trên đất cả đêm, Lâu Vũ Tranh nhắm mắt rồi ngồi dậy, theo bản năng nhìn về phía cái gương.
Cô thật muốn thôi miên chính mình tất cả những gì cô đã nhìn thấy đêm qua đều là ảo giác, là giả. Nhưng chuyện xảy ra tối qua thực sự là quá k1ch thích, quá chân thật, khiến Lâu Vũ Tranh phải tin vào chuyện siêu nhiên mà mình vẫn luôn coi như truyện cười này.
Lâu Vũ Tranh ngập ngừng mở mắt trái ra trước, cái gương phản chiếu chân thực ảnh ngược của không gian này — trong gương chỉ có mình Lâu Vũ Tranh và những thứ vốn đã tồn tại trong phòng tắm. Mặc dù trong phòng tắm trông khá lạnh lẽo vì không được ánh nắng chiếu vào, nhưng điều đó không gây trở ngại cho cô chắc chắn không gian này an toàn.
Tuy trong gương cô đang mặc bộ đồ ngủ màu trắng, đầu tóc bù xù khiến Lâu Vũ Tranh cảm thấy mình chẳng khác gì nữ quỷ, nhưng điều đó lại khiến tâm trạng căng thẳng của cô tốt hơn một chút.
Nhưng hiện thực sao có thể để một người xui xẻo đột nhiên được thuận lợi chứ, cho nên lúc Lâu Vũ Tranh mở cả hai mắt mắt thở phào nhẹ nhõm, cô lại kinh hãi phát hiện trong gương có thêm một cái bóng đỏ! Không đúng, chính xác mà nói thì đó là gương đang phản chiếu hiện thực đằng sau Lâu Vũ Tranh xuất hiện cái bóng màu đỏ này.
Không còn lờ mờ như đêm qua, cái bóng màu đỏ lúc này đã lộ mặt. Khuôn mặt trắng bệch, máu từ hốc mắt chảy rakhiến Lâu Vũ Tranh không nhịn được hét ầm lên!
Lần này cô không chọn ngất đi nữa, mà nắm chặt tay, bây giờ cô chỉ muốn thoát khỏi không gian khiến cô phát điên này, nghĩ đến việc đêm qua sau khi té xỉu, mình đã chung sống cả đêm với nữ quỷ áo đỏ kia trong một không gian chật hẹp, nghĩ đến cảnh cả đêm này nữ quỷ đó cứ lượn lờ sau lưng, nhìn chằm chằm vào mặt cô, thậm chí còn sờ sờ cơ thể cô, mà sau khi cô tỉnh dậy, có lẽ nữ quỷ kia đã nhìn thấy dáng vẻ buồn cười của cô lúc thử xem đối phương có ở đây không.
Tất cả vẻ xấu xí của cô đều đã bị nữ quỷ này thấy hết rồi, trong mắt cô, ngụy trang của mình đều là giả tạo, cái cảm giác sợ hãi này khiến cô cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng cả lên.
Lâu Vũ Tranh lúc này đang cực kỳ sợ hãi lại không ngất đi, lấy hết can đảm hốt hoảng chạy về phòng, giống như có ác quỷ đuổi sau lưng cô.
Được rồi, mặc dù không có con quỷ nào đuổi theo mà nó chỉ ở trong phòng tắm lạnh lùng nhìn cô. Nhưng trên thực tế sau lưng cô đúng là có một nữ quỷ mặc váy đỏ.
Sau khi chạy về phòng, cô dùng sức đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó yếu ớt dựa vào cửa, thân thể dựa vào cửa từ từ trượt xuống đất, Lâu Vũ Tranh hẳn là rất ít xem phim kinh dị, nếu không thì cô chắc chắn sẽ không dựa cửa, bởi vì rất nhiều bộ phim kinh dị có cảnh tượng như vậy. Con mồi điên cuồng chạy trốn vào phòng đóng cửa lại rồi tựa vào cửa, vừa mới thở phào một hơi, móng vuốt của quỷ đã đâm xuyên qua ngực kẻ chạy trốn, kẻ chạy trốn sẽ sợ hãi nhìn một bàn tay quỷ nhuốm đầy máu của bản thân xuất hiện trên bụng hoặc ngực của mình.
Cũng may, loại chuyện kinh khủng này không xảy ra.
Tiếng hát của Hisoka vẫn vang lên trong phòng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào khiến Lâu Vũ Tranh có cảm giác an toàn, đây không phải là căn phòng tắm kín mít không chút ánh sáng, mà chính là phòng của cô, trong phòng ngập tràn ánh nắng, nữ quỷ váy đỏ kia chắc chắn sẽ không dám đuổi theo vào! Cho Lâu Vũ Tranh không xem phim kinh dị thì vẫn biết quỷ hồn sợ ánh sáng mặt trời, đây có lẽ là chuyện thường tình, giống như ma cà rồng không hiểu sao lại sợ tỏi vậy.
Tuy trong lòng cô vẫn đang cực kỳ sợ hãi, nhưng Lâu Vũ Tranh biết giờ phút này chỉ có thể dựa vào chính mình, bởi thế cô vẫn cắn răng nhìn tới nhìn lui khắp mọi ngóc ngách trong phòng, vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên cô không hề lo lắng tự dưng sẽ có một cái bóng màu đỏ nhảy ra, đây có lẽ là bị dọa riết thành quen trong truyền thuyết ấy nhỉ?
Con người rồi sẽ lớn lên, sau khi trải qua sợ hãi và khủng hoảng cuộc sống thì cho dù là những đứa trẻ trong sáng hiền lành cũng sẽ bị nhuộm đen, trở nên kiên cường không gì sánh bằng.
Sau khi xác định trong phòng không có thứ gì kỳ quái, Lâu Vũ Tranh đứng dậy tắt chuông báo thức vẫn vang liên tục, sau đó mở cửa sổ để gió lùa vào nhà. Tiếp theo, cô thay quần áo, cầm điện thoại di động và ví tiền rồi đi thẳng ra ngoài... Đừng nói cô bẩn, bởi vì cô thực sự không dám vào phòng tắm. Sau khi đến trường, mục tiêu đầu tiên của Lâu Vũ Tranh là đến nhà vệ sinh công cộng của trường, bởi vì bây giờ cô muốn tìm một nơi có rất nhiều người để rửa mặt một chút, đổi lại không ít ánh mắt kỳ quái. Thôi, những ánh mắt khác thường của người khác bây giờ cũng không quan trọng nữa, tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Ngay lúc Lâu Vũ Tranh ném đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần vào thùng rác, đi đến nơi có ánh nắng gay gắt nhất trên sân trường, cảm giác ấm áp được ánh nắng mặt trời chiếu lên người vào giờ phút này khiến Lâu Vũ Tranh sinh ra ảo giác bây giờ mình mới đang sống thì đột nhiên có người tiến đến vỗ nhẹ vào vai cô, khiến Lâu Vũ Tranh vẫn luôn căng thẳng không khỏi khẽ hét lên: "A!!!!!"
"Phát điên gì đấy! Mới sáng sớm đã hét ỏm tỏi lên rồi!" Giọng nói quen thuộc chứa đầy vẻ phàn nàn và khó hiểu, nhưng lại khiến Lâu Vũ Tranh cảm thấy vô cùng an tâm.
"Không phải là tớ bị điên... Thật sự là..." Lâu Vũ Tranh thần bí đến gần bạn tốt Ba La: "Cậu có tin trên đời này có quỷ không?"
"Làm ơn đi, tớ học y đấy, nếu mà tớ tin trên đời này có quỷ, chẳng phải đã bị dọa chết trong lúc giải phẫu xác chết từ lâu rồi sao?" Ba La trợn tròn mắt, nhưng khi nhìn thấy bạn mình vẫn sợ hãi như trước, bèn trấn an nói: "Có phải cậu nhìn nhầm rồi không? Dù sao cậu cũng bị cận nặng mà."
Trước đây từng có người giả quỷ hù dọa Ba La, lúc đó Ba La vẫn còn rất nhát gan, một hai cứ phải bám dính lấ Lâu Vũ Tranh, mãi đến khi thực sự chẳng có gì xảy ra mới chịu thả cho Lâu Vũ Tranh về nhà. Tất cả mọi thứ trong quá khứ dường cứ như bị đảo ngược, Ba La đã từng rất nhát gan đã không còn sợ quỷ nữa, trái lại là Lâu Vũ Tranh đã từng vô từ chẳng sợ bất cứ thứ gì.
Lâu Vũ Tranh lắc đầu không nói gì nữa, bám lấy Ba La đến lớp môn Tâm lý học tự chọn như một cái đuôi nhỏ, khiến Ba La kinh ngạc không thôi, dù sao thì Lâu Vũ Tranh này cũng là cô nàng siêu cấp lười biếng, có thể tham dự hết toàn bộ chương trình học vốn có của mình đã là không tệ rồi, chứ càng không cần nói đến chuyện cô đi dự thính lớp người khác.
Nhưng Lâu Vũ Tranh theo Ba La đến lớp vốn là vì sợ hãi, không muốn ở một mình, chứ bản thân một sinh viên chuyên ngành lịch sử như cô hoàn toàn không có hứng thú gì với y học. Cho nên, Lâu Vũ Tranh một mình ngồi bên cạnh Ba La, lặng lẽ lấy điện thoại ra lướt diễn đàn, mà Ba La lại đang nghiêm túc nghe giảng ghi chú.
Diễn đàn mà Lâu Vũ Tranh lướt là một diễn đàn siêu nhiên tương đối nổi tiếng, người trong diễn đàn đó sẽ luôn đăng một số chuyện kỳ dị mà mình đã trải qua. Trước đây, Lâu Vũ Tranh thường coi những thứ được gọi là trải nghiệm thực tế đó chỉ là tiểu thuyết, nhưng sau khi đụng phải sự việc kinh khủng hôm nay, cô cũng bắt đầu cố gắng tìm kiếm biện pháp có thể giải quyết vấn đề cho cô từ trong những dòng chữ này. Có điều những thứ kia viết rất sâu xa khó hiểu, Lâu Vũ Tranh thực sự không biết nào là thật, nào là giả.
Vì vậy, cô tạo một cái tài khoản tên là "Đại Tranh Tử" rồi đăng một bài [Nhờ giúp đỡ] Đêm qua hình như tôi thấy quỷ rồi. Sau đó, giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra đêm qua.
Mặc dù những gì Lâu Vũ Tranh tự mình trải qua khiến cô cảm thấy cực kỳ kinh khủng, nhưng trong mắt những người khác trên diễn đàn, đó là một câu chuyện ma với văn phong ngu ngốc và cốt truyện thấp kém, hoàn toàn không có ai phản hồi, nhanh chóng trôi xuống dưới, khiến Lâu Vũ Tranh không khỏi cười khổ, bản thân đã bị dọa đến mức phải đặt hy vọng vào Internet hão huyền.
Mà đúng lúc này, điện thoại hiển thị diễn đàn nhận được tin nhắn riêng tư.
Là một người lạ gửi tin nhắn riêng cho Lâu Vũ Tranh, người gửi tên là Lăng Hư Ngự Không, nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn một dòng: "Đêm qua cô đã đi đâu? Theo như miêu tả trong bài viết trước của cô thì có vẻ như cô đã vô tình mở mắt quỷ rồi."
Lâu Vũ Tranh biết cái từ mắt quỷ này, nó chính là thứ không chỉ có thể nhìn thấy thế giới loài người, mà còn có thể nhìn thấy những thứ không thuộc về thế giới này. Lâu Vũ Tranh nhanh chóng liên tưởng đến con mắt tự dưng nổi lên mụn nước rồi đột nhiên biến mất, vội trả lời: "Tôi không đi đâu cả... Nhưng mà hôm trước trong mắt nổi lên một cục mụn nước, chẳng bao lâu lại xẹp mất."
Lăng Hư Ngự Không trả lời rất nhanh: "Có lẽ là cô vô tình bị thứ gì đó bắn vào mắt, chẳng hạn như nước mắt bò, nói chung là tình huống của cô cũng không nguy hiểm gì, nếu không thì nữ quỷ đó ở bên cô cả đêm đã ra tay với cô từ lâu rồi. Nhưng mà chuyện này không phải không giải quyết được, cô sắp xếp thời gian đến chỗ tôi một chuyến đi, cứ nói thẳng với nhân viên lễ tân là tìm Lăng Hư Ngự Không là được. Địa chỉ: XXXXXXXXXXXXXXXX"
Nhìn địa chỉ phòng làm việc của bác sĩ tâm lý kia, Lâu Vũ Tranh không khỏi nghi ngờ không biết mình có phải gặp trúng kẻ lừa đảo hay không, suy cho cùng thì sao bác sĩ tâm lý lại biết cách xử lý mấy chuyện quỷ quái cơ chứ? Nhưng lần trước bị dọa chết khiếp khiến cô đành phải liều một phen, quyết định sau khi tan học phải đi tìm Lăng Hư Ngự Không.
Vì vậy, Lâu Vũ Tranh trả lời: "Một giờ chiều tôi tới, ngài có tiện không?"
"Tiện." Lăng Hư Ngự Không vẫn trả lời rất nhanh, khiến Lâu Vũ Tranh không khỏi bắt đầu nghi ngờ không biết đối phương có coi cô là kẻ ngốc không, nhưng bất kể nhìn thấy quỷ thật hay là sinh ra ảo giác do vấn đề tâm lý, cô đều phải đi đến đó để xem thử, Lâu Vũ Tranh không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì trái ngược với thực tế nữa.
Nhưng Lâu Vũ Tranh không biết, cuộc gặp gỡ với Lăng Hư Ngự Không này đã kéo cuộc đời cô sang một con đường khác mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!