Lăng Phong mấy lần dành thời gian đi hỏi chuyện Tiểu Hoa, nhưng một chút thông tin cũng không có, hắn cũng hêt cách.
Mấy ngày này hắn lo lắng chuyện mẫu mã mới hơn.
- Chủ tịch, có lẽ chúng ta cần phải đi xem vài tiệm đối thủ, dạo dạo phố phường, khảo sát thị trường một chút.
Lăng Vân gần đây cũng quen với vài từ ngữ mới lạ của Lăng Phong, tỷ dụ nàng là "chủ tịch", còn hắn là "giám đốc chi nhánh" gì đó, liền hỏi:
- Khảo sát thị trường là gì?
- Ví dụ xem cửa hàng khác đang bán thứ gì, khách thích mua cái gì, để còn biết mà sửa lại mẫu mã một chút.
Lăng Vân nghĩ gì đó, cũng gật đầu nói:
- Cũng được. Vậy ngươi đứng chờ ở đó, ta vào trong chuẩn bị một chút.
- Ài, đi khảo sát mà thôi, cũng không phải hẹn hò.
Nói đến đó thi cao giọng:
- Vân tỷ, hẹn hò phải mặc đẹp một chút đó.
Lăng Vân sẵng giọng:
- Ngươi... Vậy ngươi tự đi một mình đi.
- Ấy, Vân tỷ. Ta chỉ đùa thôi mà. Tỷ là chủ tịch nha, không có tỷ đi làm sao mà quyết chứ.
Lăng Vân hừ nhẹ, quay lưng đi vào trong, để lại bóng lưng xinh đẹp.
Lăng Phong nhìn theo, thở dài tiếc nuối.
Ài, nhọ.
Vì cái gì lại là tỷ đệ? Thằng nào viết kịch bản, đúng là trêu ngươi Phong ca mà.
Lăng Phong không phủ nhận, hắn mê mẩn Lăng Vân. Ngay từ ngày đầu tiên gặp nàng ở Tô Châu, hắn đã không dứt ra được. Vân tỷ có một vẻ đẹp kiểu bế nguyệt tu hoa, ẩn giấu trong từng cái nhăn mày nhấc tay, là kiểu Lăng Phong yêu thích nhất.
Chẳng qua, cả Lăng Phong và Lăng Vân đều biết rõ hai người là tỷ đệ cùng cha khác mẹ.
Xem ra, chính vì hai người có quan hệ máu mủ, cho nên cảm giác thân thiết cứ tự nhiên sinh ra lúc nào không hay.
Lăng Phong còn nhớ có một nghiên cứu, nói rằng rất nhiều cặp anh chị em, bởi vì từ nhỏ xa cách, khi lớn lên tình cờ gặp nhau bỗng cảm thấy rất thân thuộc, lại nhầm tưởng là duyên phận định trước mà sinh yêu mến, đến sau cùng mới phát hiện hóa ra là anh chị em.
Lăng Phong và Lăng Vân có lẽ đang rơi vào trường hợp này.
Dù sao, tình thân và tình yêu, rất dễ nhầm lẫn, đi sai một bước là phạm vào cấm kỵ luân thường, thời nào cũng sẽ bị phỉ nhổ. Cho nên Lăng Phong cũng chỉ đùa cợt thế mà thôi, vẫn biết điểm dừng.
...
Lát sau.
Trên đường lớn, có một cặp nam nữ đang đang đi dạo. Nữ thì xinh đẹp thoát tục, nam thì vô lại gác tay ra sau gáy, luyên thuyên nói:
- Vân tỷ, tỷ dùng nước thơm sao? Ta nhớ bình thường tỷ cũng đâu có thói quen này.
- Ngươi... lo mà khảo sát cái gì đó đi, để ý chuyện này làm gì.
Thiếu nữ chợt nhớ ra cái gì, giật mình hỏi:
- Khoan đã, làm sao ngươi biết... bình thường ta không dùng.
- Thì... ngửi nha! Vân tỷ không biết chứ, người tỷ tỏa ra mùi hương rất thơm đó, mỗi sáng ta đều cố ý ngửi một cái mới có tinh thần làm việc.
Thiếu nữ vội đỏ mặt dậm chân:
- Ngươi... đồ hạ lưu biến thái. Từ nay cấm ngươi không được ngửi lung tung.
Tên thanh niên vẫn gác tay đùa cợt:
- Ài. Tỷ không biết chứ, nhà người khác tỷ đệ còn trần truồng tắm chung đó, ngửi mùi thơm đã là gì chứ.
- Ngươi... nhà nào tỷ đệ tắm chung? Ngươi còn nói bậy nữa, ta sẽ trở về.
- Ấy, được rồi, không nói nữa, làm việc ngay đây.
Không nghĩ linh tinh nữa, Lăng Phong bắt đầu chuyển sang "chế độ" làm việc.
Hắn bắt đầu chăm chú, ít nhất người khác mặc gì đều quan sát, làm Lăng Vân mấy lần sẵng giọng nghi ngờ hắn lấy cớ ra đường ngắm gái.
Lăng Phong biết công đoạn khảo sát này cực kỳ quan trọng. Phân tích thị hiếu là một, sau đó phân tích đối thủ. Chuẩn xác thì mới có hướng đi đúng. Hàng ra có tốt mấy, bán sai chỗ sai người thì cũng lỗ mà thôi. Hắn hiểu tâm lý người bán, nhưng tâm lý người mua thời này thì không. Hắn giả vờ dạo liên tục vài tiệm trang phục, lớn nhỏ đều vào. Thi thoảng giả ngu hỏi thăm. Thậm chí sẵn sàng bỏ tiền ra mua hàng để tránh bị nghi ngờ.
Lăng Vân đi một bên cũng thấy mình học được rất nhiều, về sau cũng giúp hắn một ít.
Đến giữa ngày, Lăng Vân cũng lộ ra chút giọng đùa nghịch:
- Ngươi còn nói hôm nay hẹn hò với ta. Thế này mà là hẹn hò sao? Ta đi theo chân muốn gãy ra, mồ hôi cả người rồi đây.
Có điều, lúc này thì Lăng Phong đã nhập tâm vào công việc, lại trầm giọng:
- Chịu khó đi Vân tỷ, sắp xong rồi. Mà đáng ra nữ nhân mới là người đi mua sắm không biết mệt, làm sao bây giờ thành ngược lại rồi?
Lăng Vân không khỏi tò mò:
- Ngươi quen được bao nhiêu nữ nhân, mà nói như biết rất rõ vậy?
Lăng Phong nói bừa:
- À, sư phụ ta dạy thế.
- Sư phụ ngươi? Ngươi có sư phụ?
- Bí mật.
Lăng Vân chỉ biết hậm hực
Vào một tiệm may, Lăng Phong lại bày trò khảo sát:
- Đại thẩm, bộ này với bộ này, cái nào đắt khách hơn vậy? Có điều hình như may bị lỗi thì phải nha? Nhìn nhìn một cái...
Cổ đại không bán áo quần lẻ số lượng lớn, nhưng trong tiệm may vẫn thường treo vài bộ làm mẫu để khách còn chỉ vào còn muốn may theo. Cách mạng của Lăng Phong chính là biến cái "đồ mẫu" này thành "đồ thật".
Đột nhiên, Lăng Phong quay sang, cầm luôn ướm lên người Lăng Vân, hỏi:
- Vân tỷ, như tỷ thì thích kiểu này hay kiểu này?
- Ta...
Lăng Vân không khỏi đỏ mặt, vì sao hắn lại hỏi mình?
Nàng nhìn rất chú tâm, đưa tay chỉ một cái:
- Kiểu này.
Lăng Phong lại chẳng mấy để ý tâm tư Lăng Vân, liền nói:
- Đại thẩm, bán nó không?
- Đây là đồ để khách nhìn thôi, có lý nào mà bán chứ?
- Thực ra kiểu này ta vừa thấy ở tiệm góc phố kia, chẳng qua lười quay lại, giảm chút giá đi.
Lăng Vân đứng bên vội che mặt tránh đi, sợ bị người khác nghĩ mình quen biết tên này, nam nhân gì mà còn kì kèo hơn cả nàng.
...
Ra khỏi tiệm, Lăng Vân rút cục hỏi:
- Ngươi mua để làm gì? Tự mặc sao?
- Mua để tặng.
"Tặng? Tặng ai chứ? Chẳng lẽ..."
Nàng đi theo Lăng Phong một lúc, hắn cứ lấy nàng ra đo ướm đồ, rồi hỏi nàng ý kiến, như thể mua cho nàng vậy. Không khỏi khiến Lăng Vân nghĩ vẩn vơ.
Lâm thị mẫu thân hắn thì đã trung niên, chắc không phải đâu.
Nghĩ xem, đại tỷ là mỹ nữ, bỏ thời gian đi cùng ngươi cả buổi, khổ sở trời nắng mệt mỏi, nếu hắn biết ý mua ít đồ tặng tạ lỗi, thì cũng không có gì khó hiểu.
"Hừ, đến lúc đó ta không nhận, xem ngươi xấu hổ thế nào."
Lăng Vân còn đang nghĩ cách làm Lăng Phong mất mặt, thì nhận ra hắn đứng thừ ra.
- Làm gì đứng ra đó?
Lăng Phong không đáp.
Kỳ thực, ngay từ lúc bắt đầu, Lăng Phong đã có cảm giác có ánh mắt theo dõi mình, thứ cảm giác này là lần đầu tiên của Lăng Phong.
Hắn chỉ là người thường, chưa hề quen bị theo dõi. Vì vậy cảm giác kỳ lạ xuất hiện khiến Lăng Phong cảnh giác hẳn lên, hắn tin vào giác quan của mình. Khả năng nghe nhìn xa của Lăng Phong lâu nay ít dùng, nhưng đây là lần đầu tự động phát hiện kỳ dị như vậy.
Lát sau.
Về đến Phong Vân tơ lụa, Lăng Phong chỉ giao phó lại ít việc cho người làm, rồi phi luôn về nhà. Hôm nay Lăng Phong tạm thời thu hoạch cũng khá, tin tức cũng giúp hắn nhìn ra đôi chỗ. Còn kẻ theo dõi kia, không nghĩ ra thì kệ đi.
Lăng Vân thấy hắn cứ thế ra về, không kìm được hỏi:
- Ngươi... cứ thế ra về?
- Chủ tịch, còn việc gì sao? - Lăng Phong khó hiểu hỏi.
- Ngươi... ta...
Lăng Vân không biết phải nói gì, chính nàng cũng không biết mình muốn nói gì.
Lăng Phong cười cười:
- Ài, Chủ tịch đại nhân có gì mai nói đi, hôm nay ta rất mệt.
Lăng Vân sẵng giọng:
- Mệt? Ta thì không mệt chắc?
- Đúng thế. Cả hai ta đều mệt, cho nên đều cần nghỉ ngơi.
- Ngươi... được lắm.
Lăng Vân cũng không hiểu tại sao mình lại tức thế này, nhìn tên kia đi khuất.
...
Trên đường về Lăng phủ, Lăng Phong vừa nghĩ vẩn vơ chuyện luyện tập.
Từ sau khi đến kinh thành, việc buôn bán cũng bận rộn hơn, thời gian dành cho việc rèn luyện giảm xuống. Tuy vậy, hắn vẫn đạt được một chút tiến bộ nhất định.
Khả năng "nghe nhìn cách vật" kia đã tốt hơn. Trong phạm vi bán kính chục trượng xung quanh, Lăng Phong chỉ cần tập trung phóng tinh thần đến hướng nào là giống như có thêm phân thân ở đó vậy.
Hắn cũng bắt đầu nhận thấy việc luyện cơ nhục của mình đạt tới giới hạn. Ở đây không có những thứ dụng cụ phòng tập, Lăng Phong chỉ có thể làm vài thứ đơn giản, hiệu quả cũng không bằng phòng tập gym thời sau.
Lăng Phong bắt đầu chuyển qua luyện tập một thứ bộ pháp di chuyển do Mặc lão dạy, làm bước đi nhẹ và nhanh hơn, như kiểu rướn người bật nhảy. Ngoài ra hắn còn cố ý làm vài thứ bao cát, người gỗ để luyện phản xạ. Dĩ nhiên các bài tập khổ cực khác hắn cũng muốn, nhưng điều kiện không cho phép. Có lẽ phải tìm cơ hội khổ tu một thời gian giống như bộ đội đặc chủng. Nội dung bài tập hắn có sơ sơ gần đủ.
Lăng Phong cũng từng hỏi Mặc lão về khinh công. Mặc lão nói thứ này có lẽ trong võ lâm nhân sĩ mới biết được, nên hắn đành thôi mơ mộng.
Còn thương pháp, Lăng Phong vẫn chưa sẵn sàng để luyện, body vẫn chưa đâu vào đâu.
Đang suy nghĩ, thì Lăng Phong lại rùng mình, cái cảm giác có người nhìn mình kia lại trỗi dậy. Lăng Phong lấy lại bình tĩnh.
- Các hạ là ai? Hiện thân đi.
- Haha.
Có tiếng cười vang lên.
- Lâu không gặp, còn ra vẻ người trong giang hồ?
- A Quyền?
- Phong huynh đổi đời rồi. Rời đi một thời gian, trở về liền thành lão bản.
Kẻ kia chính là tên Quyền, lúc trước cùng ở chợ làm thuê. Tên Quyền mặc một bộ đồ gọn gàng, nhưng khá phẳng phiu sạch sẽ, xem ra thời gian qua cũng tốt. Vừa gặp Quyền, Lăng Phong liền nhớ ra Tiểu Hoa, ngay lập tức hỏi:
- Tiểu Hoa đâu?
- Tiểu Hoa? Có vẻ vẫn tốt.
Tên Quyền hơi bất ngờ nhưng vẫn cố trả lời, tên Phong này vừa gặp hắn đã tỏ vẻ khó chịu, hay là có tiền rồi quên bằng hữu.
- Còn nói tốt? Con bé bị bắt cóc rồi.
- Ta biết rồi. Bắt đi mới là tốt.
- Ngươi nói cái gì?
Lăng Phong không kìm được bước hai bước lại gần, tay muốn chụp cổ áo tên Quyền. Tên kia thật vô lại, rõ ràng mình ủy thác Tiểu Hoa cho hắn, bây giờ cô bé bị bắt đi còn nói là tốt.
Có điều tên Quyền kia nhẹ nhàng tránh được cú chụp của Lăng Phong.
Lăng Phong trong lúc đó cũng không để ý tiểu tiết này.
- Bình tĩnh đã. Ta biết chút tin tức về nó. Muốn nghe không?
- Nói đi. Đừng dài dòng.
Lăng Phong hòa hoãn một chút. Chuyện của Tiểu Hoa khiến hắn áy náy mãi. Nhất là muốn tìm tên Quyền này để hỏi.
- Đám người kia hình như là của Thông Thiên Các.
- Thông Thiên Các? - Lăng Phong mờ mịt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!