Bốn năm sau……
Ở bí cảnh tìm kiếm chín năm, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy rốt cuộc đã tìm đủ linh hoa, linh thảo, xương thú và máu thú chế tác dịch phù văn cấp bốn.
Sau khi lãng phí năm phần tài liệu, cuối cùng Liễu Thiên Kỳ đã lợi dụng được một bộ tài liệu cuối cùng, luyện chế được một bình dịch phù văn cấp bốn thành phẩm.
“Thành công, thành công, rốt cuộc cũng thành công rồi!” Nhìn thấy dịch phù văn chế tác thành công, Kiều Thụy vui mừng không thôi.
Trên khuôn mặt nhỏ treo đầy nụ cười vui mừng mà lại kích động.
“Đáng tiếc, toàn bộ tài liệu đều dùng hết!” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng.
Bên trong bí cảnh Hằng Dụ này linh hoa và linh thảo cấp bốn này cũng không nhiều, nếu không phải Tiểu Thụy có linh nhãn bẩm sinh, đừng nói là 9 năm, dù có là 90 năm cũng tìm không được đầy đủ những tài liệu này.
Đáng tiếc, cũng chỉ có sáu phần tài liệu như vậy, thế mà….
thế mà bị hắn hủy diệt hết năm phần, chỉ có một bộ điều chế thành dịch phù văn cấp bốn.
“Đừng nản chí mà, không phải còn có một lọ dịch phù văn sao? Huynh không phải nói, một lọ dịch phù văn này là có thể vẽ một trăm lá linh phù sao?” Kiều Thụy nâng niu bình dịch phù văn cấp bốn kia, yêu thích không buông tay.
“Không sai, chỉ cần lợi dụng kĩ một chút, một lọ dịch phù văn có thể vẽ một trăm lá phù.
Chỉ là, bình này là dịch phù văn loại công kích, dù ta có thể vẽ ra một trăm lá, cũng chỉ có thể đều là loại công kích thôi!”
Thật ra, năm phần tài liệu bị hủy có hai phần là tài liệu chế tạo dịch phù văn loại phòng hộ, đáng tiếc đều huỷ hoại hết, đây mới là chỗ khiến Liễu Thiên Kỳ đau lòng nhất.
“Đừng tự trách mà! Những linh hoa linh thảo đó, tên và bộ dáng ta đều nhớ kỹ rồi.
Sau này ta thấy rồi sẽ nhất định tìm về cho huynh, được không?" Nhìn ái nhân buồn bực không vui, Kiều Thụy nhẹ giọng an ủi.
“Ừm.” Liễu Thiên Kỳ gật gật đầu cười.
Tiểu Thụy của hắn luôn tri kỷ như vậy.
Phù văn cấp bốn trong khối đá trắng tổng cộng có hai mươi lá, năm lá Công Kích phù, năm lá Phòng Hộ phù, năm lá Trợ Tu phù, năm lá Tu Thân phù.
Bởi vì chỉ có một lọ dịch phù văn loại công kích, nên Liễu Thiên Kỳ chỉ có thể lựa chọn năm lá công kích phù.
Vì bảo đảm vạn vô nhất thất, Liễu Thiên Kỳ lấy dịch phù văn cấp ba loại công kích luyện tập trước, dùng dịch phù văn cấp ba này vẽ năm lá phù, thực nghiệm ba tháng, thẳng đến khi có thể hoàn toàn nắm giữ cách vẽ năm lá phù này, Liễu Thiên Kỳ mới dám dùng dịch phù văn cấp bốn vẽ.
Mới đầu là mỗi ngày vẽ một lá, hai lá, lại đến là mỗi ngày vẽ ba lá, đến bốn lá.
Đến cuối cùng, mỗi ngày vẽ năm lá.
Liễu Thiên Kỳ dùng một thời gian, cuối cùng đã đem một lok dịch phù văn cấp bốn biến thành một trăm lá Công Kích phù cấp bốn.
Đem linh phù chia làm hai phần, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy một người cầm 50 lá linh phù, được đến 50 lá linh phù cấp bốn này, Kiều Thụy mừng rỡ như điên.
“Thiên Kỳ, huynh thật lợi hại, huynh là tuyệt nhất!"
Nhìn đáy mắt ái nhân tràn ngập sùng bái và kính nể, ánh mắt Liễu Thiên Kỳ trầm xuống, ôm vòng lấy eo đối phương, đem người kéo vào trong lồng ngực.
“Thiên… Thiên Kỳ……” Nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt mình, Kiều Thụy dù có chậm chạp cũng lập tức phản ứng lại.
Liễu Thiên Kỳ gần sát lại ái nhân, nhẹ nhàng hôn hôn lên môi ái nhân.
“Tiểu Thụy, chúng ta nửa năm rồi không có song hưu!”
Nửa năm này, chốc chốc lại điều chế dịch phù văn, chốc chốc lại vẽ linh phù, Liễu Thiên Kỳ vẫn luôn bận tối mày tối mặt, đã vắng vẻ vợ bé nhỏ của hắn thật lâu!
“Dạ...” Kiều Thụy khẽ lên tiếng, mặt càng đỏ hơn.
Y rũ mắt xuống, có chút ngượng ngùng không dám nhìn ái nhân của mình.
Liễu Thiên Kỳ khom người, ôm người thẳng lên vào trong giường lớn.
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và wattpad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.
Hai tháng rưỡi sau……
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy rời khỏi nơi cư trú, tiếp tục đi về phía trước, bám riết không tha mà tiếp tục tìm kiếm cơ duyên.
Ngày này, hai người đi vào một mảnh rừng trúc xanh um tươi tốt, mới vừa đi vào không bao lâu thì thấy một hồi đẫm máu.
Ba tu sĩ Lam Thủy Quốc và năm tu sĩ Thiên U Quốc đang ngươi truy ta đuổi, đánh đến kích liệt dị thường.
Ba tu sĩ Lam Thủy Quốc đều là nữ tu, đều là Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực đều không thấp.
Mà Thiên U Quốc bên này là ba nam hai nữ, ba nam tu một người là Trúc Cơ đỉnh, hai người là Trúc Cơ hậu kỳ, mà hai nữ tu là Trúc Cơ trung kỳ.
Năm đối ba, Thiên U Quốc người đông thế mạnh, mà ba nữ tu Lam Thủy Quốc vẫn luôn rơi xuống hoàn cảnh xấu.
“Giao Tử Lộ thảo ra đây thì ta tha cho các ngươi, nếu không thì chớ trách bọn ta không khách khí!” Tu sĩ Thiên U Quốc thực lực cao nhất Trúc Cơ đỉnh mở miệng nói.
“Tinh Trục Nguyệt, các ngươi lấy nhiều khinh ít, còn biết xấu hổ hay không?” Một nữ tu áo đỏ giận trừng mắt, tức giận mắng.
"Đúng vậy, Tử Hà thảo kia rõ ràng là chúng ta tìm được trước.
Các ngươi lấy nhiều khinh ít, ỷ mạnh hiếp yếu!” một nữ tu áo lục khác cũng nổi giận đến sắc mặt xanh mét.
Nghĩ thầm: Sao lại gặp phải loại cường đạo đáng giận này cơ chứ!
“Hừ, bảo vật ai gặp thì có phần thôi, nếu chúng ta cũng gặp bảo bối kia, tất nhiên là cũng là có duyên với bảo vật rồi!” Lời này, Tinh Trục Nguyệt nói theo lý thường.
“Ngươi vô sỉ!” Nữ tu áo đỏ giận mắng một tiếng, bảo kiếm trong tay càng là chiêu chiêu hướng về phía chỗ yếu hại của Tinh Trục Nguyệt.
“Ha ha ha, ba vị mỹ nhân đừng nói như vậy, chúng ta thật đúng là không có làm chuyện gì vô sỉ như chuyện này đâu.” Một bên trốn tránh bảo kiếm của đối phương, Tinh Huyễn Nguyệt một bên cãi lại, trên mặt toàn là nụ cười dâm đãng chế giễu.
“Ha ha ha……” Nghe được lời này, ba nam tu khác cười dâm tà, ánh mắt nhìn sang ba nữ tu kiều diễm nhiều thêm vài phần tham lam dục vọng.
"Bọn khốn kiếp các ngươi!" Ba nữ tu mắng to, đánh càng thêm ra sức.
Nhìn thấy tình hình chiến đấu ngày càng kịch liệt, Kiều Thụy nghiêng đầu nhìn thoáng qua ái nhân, dò hỏi ý kiến của hắn.
“Không cần để ý tới!” Liễu Thiên Kỳ kéo tay Kiều Thụy, định trực tiếp mang theo Kiều Thụy rời khỏi bên này.
“Hai vị đạo hữu, cứu mạng, cứu mạng!” Liếc thấy có người đi qua, nữ tu áo đỏ vội vàng cầu cứu.
Nghe được tiếng nữ tu kia cầu cứu, năm người Thiên U Quốc cũng chú ý tới hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đi ngang đây.
"Ta tưởng là ai, đây không phải hạng nhất cuộc thi phù văn, Liễu đạo hữu đây sao?” Liếc thấy Liễu Thiên Kỳ, Tinh Trục Nguyệt cười cong cong khóe miệng.
"Hóa ra là hạng nhất cuộc thi võ, Tinh đạo hữu! Thất kính thất kính!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, cùng đối phương đánh một tiếng tiếp đón.
“Liễu đạo hữu lại đây là tính toán giúp đỡ ba nữ nhân này ư?” Tinh Trục Nguyệt híp mắt, cười ha hả dò hỏi.
“Ha ha ha, ta là người đã có bạn lữ, nữ nhân khác chết hay sống quan hệ gì với ta đâu?” Liễu Thiên Kỳ bĩu môi, vẻ mặt khinh thường mà nói.
Chuyện người khác hắn không muốn quản, cũng lười quản!
Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, nữ tử áo đỏ kia càng thêm tức giận đến sắc mặt xanh mét.
“Liễu Thiên Kỳ, ngươi thế mà dám thấy chết không cứu? Ngươi có biết ta là ai hay không? Ta là Mộng Thiền Nhi!” Đáng giận, Mộng gia bọn họ gặp nạn, đối phương cũng dám không hỗ trợ?
“Nha đầu thúi, đầu ngươi có hố à? Ngươi là cái gì của Thiên Kỳ? Thiên Kỳ nhà ta dựa vào cái gì mà phải cứu ngươi?” Lôi kéo nam nhân của mình, Kiều Thụy nói theo lý thường.
Tâm nói: Nha đầu có cần tự cho là đúng như vậy không? Thật sự cho rằng mình là tiên nhân hạ phàm, ai nhìn thấy cũng thần hồn điên đảo ư?
“Ngươi….
các ngươi!” Nghe được lời này, nữ tu áo đỏ càng bị chọc tức hồng hộc trừng mắt, một đôi mắt hai màu đen trắng tràn ngập oán độc và phẫn hận.
“Liễu đạo hữu, Kiều đạo hữu, ba nha đầu này tư sắc không tồi, không bằng ở lại, trợ chúng ta giúp một tay!” Tinh Trục Nguyệt nói, cười nhìn hai người.
“Ngươi……” Nghe được đối phương yêu cầu, Kiều Thụy lập tức giận đỏ một khuôn mặt.
Tâm nói: Tên khốn Tinh Trục Nguyệt này, thế mà bảo Thiên Kỳ ở lại giúp gã đánh ba nữ nhân kia.
“Không được, ta không có hứng thú!” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, nhàn nhạt liếc nhìn Tinh Trục Nguyệt một cái, kéo tay Kiều Thụy, xoay người liền đi.
“Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy, các ngươi giúp chúng ta giết Tinh Trục Nguyệt, chúng ta đem Tử Lộ thảo cho các ngươi!” Một nữ tu áo lục mở miệng kêu lên.
Nghe được lời nàng nói, hai đồng bạn của nàng đều kinh hãi.
Ngay cả đám người Tinh Trục Nguyệt cũng cả kinh.
Dụ hoặc ích lợi lớn như vậy bày ra trước mắt, chỉ sợ Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy sẽ không bỏ qua a!
“Không có hứng thú!” Liễu Thiên Kỳ dùng cái ót đối với tám người kia, thật là cả đầu cũng lười quay lại.
Tử Hà thảo tuy rằng là trong số linh thảo cấp ba tương đối hi hữu, trân quý, thập phần khó tìm, nhưng đối với Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đã cấp bậc Kim Đan mà nói, một cây linh thảo cấp ba còn nhập không được vào mắt bọn họ.
Càng huống chi, có Phùng Thanh qua cầu rút ván trước đó, trở mặt không biết người, Liễu Thiên Kỳ căn bản là sẽ không tin tưởng loại hứa hẹn này.
Tử Hà thảo tuy khiến Kiều Thụy có một chút động tâm, nhưng có vết xe đổ, nghĩ đến Phùng Thanh trở mặt không nhận người, chút tâm tư của Kiều Thụy về điểm này cũng mất hút.
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy tay nắm tay, không hề dừng lại mà trực tiếp liền rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Mộng Thiền Nhi và hai nữ tu khác quả thực không thể tin được hai mắt của mình.
Đáng giận, hai tên khốn đáng giận, cũng đã nói đem Tử Hà thảo cho bọn hắn, thế mà bọn hắn còn không thỏa mãn, thế mà còn không muốn ra tay hỗ trợ!
Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy, hai thứ chết tiệt không biết điều này!!!
Vài ngày sau.
Tìm một chỗ yên lặng, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy còn như bình thường, bố trí một vòng phòng hộ, ngồi nhóm lửa nướng thịt.
Liễu Thiên Kỳ bên này chuẩn bị hết thảy ổn thoả, vòng phòng hộ của Kiều Thụy cũng bố trí xong, y liền cười hì hì chạy đến bên người ái nhân, chờ ăn thịt nướng.
Mỗi ngày trôi qua thích ý mà lại thư thái.
“Thiên Kỳ, thứ tốt trong bí cảnh thật là càng ngày càng ít.
Chúng ta này cũng đi vài ngày rồi mà cũng không gặp được bảo bối tốt gì!” Nói đến cái này, Kiều Thụy có chút mất mát.
Nhìn ái nhân ủ rũ cụp đuôi, vẻ mặt uể oải, Liễu Thiên Kỳ cười xoa xoa tóc ái nhân.
“Lại ba tháng nữa chính là kỳ hạn ba mươi năm rồi.
Chỉ sợ một ít cơ duyên tốt sớm đã bị người nhanh chân đến trước!”
“Đúng vậy!” Nói đến đây, Kiều Thụy có chút tiếc hận.
“Được rồi, đừng nản chí.
Chúng ta có thể săn yêu thú lấp đầy bụng, đã không dễ dàng!” Dưới tình huống không còn linh bảo, yêu thú trong bí cảnh sao không phải là bảo bối kia chứ?
“Hì hì, cũng phải!” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Nhanh ăn đi, lạnh là không thể ăn đó!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đem xiên thịt đã nướng xong đưa tới tay ái nhân.
“Ưm, Thiên Kỳ nướng thịt thơm quá nga!” Kiều Thụy nhận lấy xiên thịt, mồm to ăn lên.
“Hai vị đạo hữu, cuộc sống này quá thích ý nhỉ!” Bỗng nhiên, một giọng nói đột ngột đánh vỡ không khí ấm áp của hai người.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía người tới.
Người tới tổng cộng có năm người, hai nam ba nữ.
Bạn đang đọc bộ truyện Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi, truyện Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi , đọc truyện Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi full , Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi full , Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi chương mới