Sau khi nhiệt độ giảm xuống, tình trạng thân thể của Hứa Sĩ Thanh cũng giống như tang thi bên ngoài, hành động chậm chạp, phản ứng trì độn.
Tuy rằng vẫn còn giữ lại ý thức của nhân loại, cũng không có xuất hiện d*c vọng cắn nuốt của tang thi, nhưng trước giờ Hứa Sĩ Thanh lại cảm thấy bản thân rất khác với nhân loại bình thường, bởi vậy hắn không thể nào nguyện ý cùng người khác tiếp xúc.
Một tháng này Đường Mặc Kỳ phi thường bận rộn, trừ bỏ phải an trí cho đội ngũ của Đường Kiếm Phong mà Trần Vĩ Lương mang lại đây, còn phải cùng Diệp Cẩn mang theo mọi người ra ngoài thu thập vật tư.
Trước đó Thẩm Giản Lâm cùng mẹ con Trương gia đem vật tư của dãy nhà sau đạp hư không ít, thậm chí còn lấy đi một phần.
Đường Mặc Kỳ cũng không có ép buộc Hứa Sĩ Thanh ở lại, cậu vẫn luôn biết Hứa Sĩ Thanh còn có người yêu đang sống ở phía nam, cậu chuẩn bị cho hắn không ít vật tư, rồi nhìn theo hắn lên đường.
Hứa Sĩ Thanh rời đi không khiến ai chú ý, bọn Đường Mặc Kỳ vẫn như cũ mỗi ngày đều ra ngoài, nhưng hiện tại cậu cũng có chút đề phòng, lưu lại vài người làm thủ vệ tứ hợp viện.
Bởi vì nhiệt độ không khí hạ thấp, khẳng định với loại tình huống này khu an toàn vô pháp cung cấp thiết bị giữ ấm, nhưng vẫn còn cung cấp than đá, một cân lương thực và hai mươi cân than đá.
Tuyết lớn bao trùm toàn bộ căn cứ, muốn lái xe ra khỏi khu an toàn đều không thể được, chỉ có thể đi bộ.
Lần này nơi bọn họ làm nhiệm vụ là nơi cách khu vực an toàn mười km ở phía tây, trước mạt thế là một phố buôn bán.
Nếu là trước khi trận tuyết lớn rơi xuống, Đường Mặc Kỳ tuyệt đối sẽ không dẫn người đến đây, gần tiểu khu này dân cư dày đặc, mật độ người sống rất cao, cũng tương tự với việc số lượng tang thi cũng rất nhiều, nơi này đều là các kiến trúc cũ, phân bố hỗn loạn, một khi phát sinh nguy hiểm chỉ sợ chạy cũng không thể chạy thoát.
Nhưng hiện tại không giống trước đó, tang thi không thích ứng được với sự lạnh giá này, cũng cho nhân loại cơ hội mà th ở dốc.
Lúc này đại đa số tang thi đều bị sự rét lạnh làm cho hạn chế hành động.
Ở nơi này có một trung tâm thương mại cỡ lớn, siêu thị bán thực phẩm đều ở tầng một và hầm ngầm, mà ở lầu năm có các loại quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt.
Chỗ này cách khu an toàn khá xa, trừ bỏ lúc ban đầu mạt thế đến thì hàng hóa bị người tranh đoạt, phần lớn đồ vật vẫn còn đang ở đây.
"Một đội đi theo Diệp ca đến siêu thị thực phẩm, một đội còn lại cùng tôi đi lên lầu." Đường Mặc Kỳ chỉ chỉ lầu trên của trung tâm thương mại, liếc mắt nhìn những người phía sau một cái.
Trần Vĩ Lương mang theo sáu người từ quân đội ra, trên cơ bản những vị này đều là một người lẻ loi và cùng người nhà mất liên hệ.
Trong đó có hai người ở lại tứ hợp viện canh gác, bốn người còn lại theo chân bọn họ ra ngoài thu thập vật tư.
Bọn họ đối với Đường Mặc Kỳ từ ban đầu là không thèm để ý, đến hiện tại đều là khâm phục khẩu phục.
Thoạt nhìn Đường Mặc Kỳ chỉ là một sinh viên mời vừa thành niên, nhưng mà tố chất thân thể cùng năng lực phản ứng so với đám lính già bộ đội đặc chủng dày dặn kinh nghiệm bọn họ một chút cũng không kém, thậm chí còn muốn hơn bọn họ, sức chịu đựng của thân thể cùng sức bật đều lớn đến kinh người.
Suy xét đến vấn đề hầm ngầm siêu thị không có ánh sáng, tính nguy hiểm cao, cuối cùng chỉ có Diệp Trạch Việt cùng hai binh lính đi theo Đường Mặc Kỳ lên lầu, còn lại đều theo Diệp Cẩn đến siêu thị.
Đường Mặc Kỳ nhìn một chút phân bố ở trung tâm thương mại, mang theo nhóm người đi thẳng đến lầu bốn, nơi có đồ dùng giường nệm.
Trong tứ hợp viện người càng ngày càng nhiều, thứ thiếu nhất chính là nệm chăn, trong không gian của cậu có rất nhiều, nhưng ở dãy nhà sau bị đám Thẩm Giản Lâm đạp hư qua, đã được mọi người kiểm kê qua, Đường Mặc Kỳ cũng không có khả năng từ không trung lấy ra giường chiếu, đệm chăn.
Cho nên hiện tại cơ bản là hai binh lính nằm cùng một giường.
Khi bọn họ còn đang hưng phấn thu thập vật phẩm trong trung tâm thương mại, bên ngoài đột nhiên xuất hiện tiếng súng.
Đường Mặc Kỳ lập tức tiến lại cửa sổ nhìn ra hướng phát ra tiếng súng, nhưng các kiến trúc lộn xộn ở bên ngoài ngăn cản tầm mắt, Diệp Trạch Việt đang ôm ba cái chăn lung la lung lay đi tới, hỏi: "Kỳ ca, em giống như nghe được tiếng súng?"
Đường Mặc Kỳ gật gật đầu, lại nói với hai binh lính kia: "Hai anh dùng hai cái ván giường gắn lại thành ván trượt tuyết, đợi lát nữa thu thập đồ vật xong chúng ta đặt lên đó để kéo về."
Hai binh lính gật gật đầu, hiển nhiên cho rằng phương pháp này rất tốt.
Đều hưng phấn mà đi thu thập.
Đường Mặc Kỳ ôm súng đi xuống cửa ra vào của trung tâm thương mại.
Theo tiếng súng ngày càng gần, Diệp Trạch Việt cũng theo xuống nhìn chằm chằm.
Đường Mặc Kỳ đi xuống từ lầu bốn, cậu đã có thể nhìn thấy đám người ở bên ngoài.
Bạn đang đọc bộ truyện Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ, truyện Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ , đọc truyện Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ full , Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ full , Mạt Thế Trọng Sinh Đường Mặc Kỳ chương mới