Lúc Lâm Tịch đang khí thế hùng hổ nhéo tai Vũ Lai Bảo hỏi hắn "Còn dám không nuôi Nhị tỷ của ngươi hay không?" Vũ Lam đã đến.
Nhắc tới cũng kỳ, không biết vì sao Vũ Lam luôn luôn thích gây náo loạn lại không dám tiếp xúc với lão đầu, có lẽ bởi vì những lời than vãn của hai tỷ đệ ở bên này là nguyên nhân khiến Vũ Lam sợ hãi, vì vậy nàng ấy rất ít đến sân mới.
Lâm Tịch liền đi tới hỏi Vũ Lam có chuyện gì.
Vũ Lam nói có một nam nhân tìm tới cửa nói rằng thê tử trong nhà đột nhiên sắp sinh con, bà đỡ đã được sắp xếp tốt lại bị bệnh, không thể tới, mời Vũ đại phu sang đó cứu mạng.
Lâm Tịch cũng không nghĩ nhiều, bởi vì Vũ Lam sắp xuất giá, quả thật gần đây nàng nghiên cứu một chút về phụ sản, cũng không thể chờ đến khi tỷ tỷ có tin tức mới tạm thời ôm chân Phật chứ, không ngờ chưa dùng cho tỷ tỷ, người khác đã tìm tới cửa. Chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, rốt cuộc là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, trong lòng khó tránh khỏi lo sợ.
Lâm Tịch cho rằng dù sao sinh con cũng không giống những bệnh khác, làm không cẩn thận là sẽ chết người, hơn nữa thảm nhất chính là một thi hai mạng, vì vậy Lâm Tịch đi gặp lão đầu trước, bảo lão lặng lẽ theo ở phía sau, nếu như không có chuyện gì dĩ nhiên là tốt, nếu có tình huống bất ngờ nào cũng có thể tránh quay lại tìm lão đầu làm chậm trễ thời gian, lúc này thời gian chính là sinh mệnh đấy! Đừng nói cổ đại lạc hậu, coi như ở hiện đại với những thiết bị kỹ thuật chữa bệnh vô cùng hoàn mỹ, sinh con, vẫn là cửa ải khó khăn của nữ nhân.
Cùng lão đầu chào hỏi, sau đó Lâm Tịch và Vũ Lai Bảo vội vã mang theo hòm thuốc của mình đi tới sân cũ.
Người đến là một nam tử hơn hai mươi tuổi, đôi mắt nhanh như chớp không ngừng di chuyển đánh giá Vũ Lam và Lâm Tịch, thấy bọn họ chạy tới, trên mặt vội vàng cười xòa: "Vũ đại phu, chúng ta đi nhanh lên, ta sợ nương tử nhà ta sắp chịu không nổi!"
Lâm Tịch gật đầu: "Tỷ, cơm tối chỉ có thể để ngươi làm, thuận tiện nói với cha mẹ một tiếng, nói ta đi.." Lâm Tịch dùng ánh mắt nhìn nam nhân bên cạnh vẫn không ngừng đánh giá hai người: "Ngươi là người thôn nào?"
Sau khi hỏi xong, chân mày Lâm Tịch nhíu lại, không hiểu vì sao người nam nhân này khiến nàng không thích chút nào, lão bà của mình ở nhà sinh con cho hắn ta chưa biết sinh tử, vậy mà vẫn có thời gian rãnh rỗi nhìn nàng và Vũ Lam, coi như không phải tra nam, cũng không phải là thứ tốt lành gì!
"Ta là người Lâm Thủy thôn, ta gọi là Trình Huy." Nam nhân cúi đầu khom lưng nói.
Lâm Tịch cũng không để ý tới hắn ta, gật đầu với Vũ Lam một cái, quay đầu nói với Vũ Lai Bảo: "Đi thôi!"
Từ trước tới giờ, hai người bọn họ làm nghề y chủ yếu do Lâm Tịch làm chủ, Vũ Lai Bảo chính là một túi xách.
Nam nhân kia lại nói: "Chuyện này.. Chuyện này tiểu đệ đi không tốt lắm đâu, dù sao cũng là thê tử ta sinh con, ta xem vẫn là tiểu cô nương đó đi cùng sẽ tốt hơn."
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Vũ Lam.
Lâm Tịch nhìn chằm chằm nam nhân kia một chút, thản nhiên nói: "Tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, cùng giới tính có quan hệ gì? Những quý nhân trong cung cũng do đại phu là nam tử nhìn bệnh đấy, bọn họ không quý giá bằng thê tử của ngươi?"
Trình Huy lắc đầu giống như trống bỏi: "Tính tình thê tử ta hay xấu hổ, không thể gặp người lạ, hơn nữa còn là nam nhân. Vẫn nên.. Vị cô nương này cùng nhau đi đi."
Thấy hắn ta kiên trì như thế, Lâm Tịch cũng không dài dòng nữa, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh: "Cũng được, vậy thì đi cùng nhau." Nói xong, hướng về phía Vũ Lai Bảo ranh mãnh trừng mắt nhìn: "Nếu đã như vậy, ngươi liền ở bên cạnh học đi, đừng để biểu cữu tốn công vô ích dạy ngươi phải không?"
Vũ Lai Bảo nghe xong sững sốt, bọn họ nói với bên ngoài lão đầu là biểu cữu, nhưng mà lão đầu cũng không dạy hắn y thuật, nhiều hơn là công phu quyền cước nha, lời này của Nhị Nha là có ý gì? Chẳng lẽ lát nữa sẽ phải đánh nhau?
Nghé con mới sinh không sợ cọp, từ khi Vũ Lai Bảo cùng lão đầu học được công phu, ngoại trừ mỗi ngày so chiêu cùng lão đầu chính là tiểu đả tiểu nháo cùng Lâm Tịch, còn chưa có chân chính cùng người khác chiến đấu, vừa nghe lời này không những không sợ ngược lại còn vui mừng: Ông nội mi, mặc kệ ngươi có mục đích gì, dám ức hiếp người Vũ gia, ta đánh ngươi đến mức nương ngươi cũng nhận không ra!
Lâm Thủy thôn bên cạnh Nam Bình Ao, xuyên qua một rừng cây đi thêm ba đến bốn dặm đường đã đến, vì vậy bốn người ai cũng không nói gì, ngựa quen đường cũ bước trên đường nhỏ đến Lâm Thủy thôn.
Lâm Tịch cùng lão đầu tu tập hai mươi Đoạn Cẩm cũng được một đoạn thời gian, không chỉ có Vũ Lai Bảo muốn kiểm tra một chút vũ kỹ của mình, nàng cũng có ý định này. Nếu như đối phương phải làm gì đó, đoán chừng có nhiều khả năng sẽ động thủ ở mảnh rừng cây này.
Quả nhiên, vừa vào rừng cây nhỏ không bao xa, Trình Huy liền âm trầm nói: "Vũ tiểu đệ, ta xem ngươi cũng không cần đi theo, hai vị cô nương theo tại hạ đi tới đã đủ rồi."
"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Mặc dù Vũ Lai Bảo chỉ là một đứa bé mười tuổi, nhưng khí thế không thua Trình Huy một chút nào.
"Vậy hôm nay chính là ngày chết của ngươi!" Đột nhiên có giọng nói truyền đến từ phía sau, Vũ Lai Bảo xoay người thật nhanh, nắm đấm hung hăng đánh vào bụng của người đang nói chuyện, người nọ không ngờ một đứa bé lại có sức mạnh và phản ứng nhanh như vậy, bị đánh trúng thật mạnh, hét thảm một tiếng "Bạch bạch bạch" lùi mấy bước về phía sau.
Vũ Lai Bảo thành công trong một cú đánh, nhưng trên mặt lại không hề vui vẻ chút nào.
Hắn buồn bực nha, dáng người nhỏ quá thiệt thòi, đáng lẽ cú đánh lần này nên đánh trúng ngực của kẻ địch, nếu như đánh trúng chắc chắn có thể khiến đối phương bị đánh choáng váng ngã xuống đất, kết quả đối phương chỉ la một tiếng rồi lui mấy bước ra ngoài, hoàn toàn không có đạt tới yêu cầu của "Biểu cữu".
Vũ Lai Bảo dường như có cảm giác ngẩng đầu nhìn về một phương hướng nào đó, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng.
"Ái chà, oắt con, còn có công phu?" Trình Huy hơi giật mình, sau khi nhìn thấy mấy người đã xuất hiện trong rừng cây, trên mặt lại xuất hiện vẻ chắc chắn: "Mau giải quyết tên oắt con này, đừng khiến thiếu gia chờ sốt ruột!"
Sắc mặt người đầu tiên bị Vũ Lai Bảo đánh trúng thật không tốt, vội vàng chạy tới muốn lấy lại danh dự, vì vậy khẽ quát một tiếng, lại rat tay một lần nữa!
Tất cả mọi người đều cho rằng nhất định là vừa rồi tiểu tử đó quá khinh địch, nhưng thật không ngờ tới, đứa bé này lại có thể chạy trơn trượt giống như cá chạch bơi trong nước, ban đầu chỉ có hai người phối hợp muốn bắt được hắn, kết quả ngay cả người cũng không chạm được ngược lại bản thân bất ngờ bị đạp trúng.
Trong chốc lát sắc mặt mấy người đều khó coi, bọn họ cũng thấy không phải là đối phương có nhiều sức lực hay thủ đoạn kinh ngạc nào, đó là dựa vào dáng người nhỏ, động tác nhanh, linh hoạt cơ động, am hiểu tứ lạng bạt thiên cân*.
*Tứ lạng bạc thiên cân (bốn lạng địch ngàn cân): Là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương, mượn sức dùng sức để đạt hiệu quả cao nhất.
Một phen đánh nhau, vậy mà không ai có thể bắt được hắn, có một số người muốn chết cho rồi, không biết đã xông bao nhiêu sóng to gió lớn, hôm nay lật thuyền trong mương bị một đứa bé khiến cho mặt xám mày tro, sau này làm sao bọn họ còn có thể lăn lộn trên đường!
Vài người đánh cũng thành đánh thật, mỗi người lấy ra vũ khí của mình bắt đầu chào hỏi trên người Vũ Lai Bảo.
Đến lúc này, rốt cuộc sắc mặt Vũ Lai Bảo thay đổi!
Tất cả đều là đồ thật! Trời ạ! Hù chết bảo bảo rồi!
Lâm Tịch vừa nhìn trạng thái Vũ Lai Bảo cũng biết chuyện xấu, bình thường nhìn tiểu tử này rất thông minh, chẳng lẽ hắn lại.. Choáng đao? Mắt thấy đao lập tức muốn chém tới cánh tay Vũ Lai Bảo, hắn cứ đứng ngốc ở đấy không nhúc nhích như vậy, Lâm Tịch kéo Vũ Lam đến phía sau một thân cây, bỗng nhiên chạy đến trước mặt Vũ Lai Bảo, sau đó đá ra một chân, trước khi người kia chém trúng Vũ Lai Bảo đá bay đao của hắn ta.
Sau đó ra tay như điện, hoặc đá hoặc đánh, ép mấy người lui ra.
Lâm Tịch quay đầu dạy dỗ Vũ Lai Bảo: "Ngươi có ngốc không, đao chém tới ngươi còn đứng yên?"
Nhìn thấy sắc mặt Vũ Lai Bảo càng khó coi hơn, lần đầu tiên hét lên với nàng: "Nhị tỷ, cẩn thận!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!