Mê Muội

Chương 24: 23


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Mới mua máy tính à?” Triệu Mạn Địch nhìn chiếc túi máy tính trong tay Tần Thư, “Không cần tự mua đâu, đến phòng hành chính xin là được.”

Tần Thư để túi ở một bên sô pha, vô thức nhìn chằm chằm nhãn hiệu, đáp lại Triệu Mạn Địch: “Bạn em tặng.”

Triệu Mạn Địch gật nhẹ đầu, rồi tỏ ý muốn cùng đi lấy đồ ăn.

Tần Thư và Triệu Mạn Địch đi ra khu salad, rau củ quả trước, rõ ràng trước kia hai người không giấu nhau chuyện gì, nhưng bây giờ trừ chuyện công việc, họ không tìm thấy bất kì đề tài gì thích hợp để nói chuyện.

Tần Thư liếc nhìn Triệu Mạn Địch, suy nghĩ vài giây, cũng không vòng vo nữa mà hỏi trực tiếp luôn: “Chị Mạn Địch, chị có bạn trai chưa?”

Nếu cô nhớ không nhầm, năm nay Triệu Mạn Địch đã ba mươi tuổi rồi.

Triệu Mạn Địch cười: “Làm ngành này, sao có thời gian nói chuyện yêu đương cơ chứ.”

“Đúng ha, sự kiên nhẫn và thời gian đều cống hết cho các dự án.” Tần Thư cười nói, thật ra cô muốn nói rằng tạm thời Phương Mộ Hòa cũng đang độc thân.

Triệu Mạn Địch bình thản gắp thức ăn vào đĩa, không biết tại sao, nói chuyện với Tần Thư, cô sẽ nghĩ đến Phương Mộ Hòa, một người đàn ông đã cách cô rất xa.

Triệu Mạn Địch điều chỉnh nét mặt, chỉ khu đồ uống: “Chị đi lấy đồ uống, em muốn uống gì?”

Tần Thư: “Em uống nước trắng thôi.”

Triệu Mạn Địch đi qua đó, Tần Thư thất thần lấy hoa quả cho vào đĩa.

Trên phương diện tình cảm, Phương Mộ Hòa là một gã đàn ông tồi tệ, mấy năm nay, cô chưa bao giờ thấy anh ta nghiêm túc với ai bao giờ, lần nghiêm túc duy nhất chính là thời niên thiếu yêu Triệu Mạn Địch.

Có lẽ tất cả tình yêu đều đã cho Triệu Mạn Địch hết rồi.

Chỉ là về sau không biết tại sao lại chia tay.

Cô đã hỏi qua Phương Mộ Hòa, anh ta nói vì tuổi còn trẻ.

Cô không hiểu điều này có nghĩa là gì.

“Đang nghĩ cái gì vậy?” Bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng nói lạnh lẽo của Hạ Cánh Nam. Tần Thư hoàn hồn, nghiêng mặt nhìn anh ta: “Có chuyện gì ạ?”

Hạ Cánh Nam giương cằm về phía đĩa thức ăn: “Trộn đĩa salad cũng thất thần, nếu là lúc làm việc, không biết em sẽ phạm bao nhiêu sai lầm nữa?”

Tần Thư: “…”

Nhìn đĩa thức ăn trong tay, rõ ràng cô đã lấy nửa đĩa trái cây, lại còn trộn salad với dầu ô liu và dấm,  đổ cả một thìa sữa đậu nành vào trong.

Hạ Cánh Nam nhìn chằm chằm cô hai giây, cuối cùng lại chẳng nói gì, xoay người rời đi.

Những lát táo được tưới đẫm giấm, Tần Thư xiên một miếng cho vào miệng, chau mày.

‘Dấm táo’ nguyên chất.

Tần Thư lấy tiếp một phần đồ ngọt, sau đó đến khu ăn uống tìm Triệu Mạn Địch.

“Buổi tối mà em còn dám ăn đồ ngọt? Không sợ béo hả?” Triệu Mạn Địch cười nói.

“Về nhà em sẽ tập yoga.” Tần Thư ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Trên sân khấu bắt đầu náo nhiệt, rất nhiều người ồn ào muốn Hạ Cánh Nam lên hát, Triệu Mạn Địch quay đầu lại hỏi: “Em không lên hát à?” Cô đã từng nghe Tần Thư hát, tiếng hát rất đặc biệt.

Tần Thư: “Một bài hát phải được hát cho người thích nó nghe.” Sau đó tiếp tục ăn giấm táo của cô.

Triệu Mạn Địch im lặng, gật đầu: “Cũng đúng.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện câu được câu không, chẳng ai nhắc tới chuyện đã qua, bởi vì chuyện đã qua chính là Phương Mộ Hòa.

“Không ngại ngồi cùng bàn chứ?” Doãn Nhất Kiều vừa cười vừa hỏi.

Khóe miệng Triệu Mạn Địch nhếch nhẹ: “Được cùng ăn với mỹ nữ là niềm vinh hạnh của chúng tôi.”

Doãn Nhất Kiều ngồi xuống đối diện với Triệu Mạn Địch, cô ta chủ động đề nghị ngồi chung bàn là để kéo gần quan hệ với Tần Thư, Triệu Mạn Địch biết vậy nhưng cũng không tỏ ra để ý chút nào.

Doãn Nhất Kiều nhìn Tần Thư, cười nói: “HP trả em phí đại diện bao nhiêu mà khiến em liều vậy, đến cả hình đại diện Wechat cũng là máy tính của bọn họ, còn cố ý để nhãn hiệu ở chỗ dễ thấy nhất nữa.”

Cô ta cũng là vừa mới nhìn thấy trên bảng tin Wechat, cảm thấy Tần Thư thật khác người.

Tần Thư cũng cười: “Một trăm triệu ạ.”

Triệu Mạn Địch xen vào một câu: “Bạn em là đại diện của HP à?” Cho nên mới tặng cô một chiếc.

Tần Thư: “…Gần như là vậy ạ.”

Doãn Nhất Kiều nói đùa: “Vậy em tìm ông chủ của chúng ta đi, về sau máy tính của công ty mình đều đổi thành HP, nếu không người ta trả cho em một trăm triệu tiền phát ngôn không phải là mất công sao, đêm ngủ chắc cũng phải khóc đến tỉnh ý chứ.”

Mọi người bật cười.

Điện thoại Tần Thư rung, có rất nhiều bình luận, vài người hỏi cô có bị chập dây thần kinh nào không, lại đổi cái hình đại diện như vậy.

Phương Mộ Hòa biết ý nghĩa của việc này, [Em với Hàn Phái, hai người có biết thế nào là đủ không hả?]

Tần Thư cười: [Hâm mộ ghen tị hả?]

Phương Mộ Hòa: [À, tôi hâm mộ á? Tôi là thương Hàn Phái, ở bên một người không biết lý lẽ như cô, về sau sẽ có ngày anh ta hối hận xanh ruột.]

Tần Thư: [Em muốn mắng người rồi đây!]

Phương Mộ Hòa: “…”

Anh ta không đùa với cô nữa, nghiêm túc hỏi: [Mấy giờ kết thúc? Anh đón em cùng đi, đúng lúc anh ở phòng bao trên lầu.]

Tối nay, anh ta có một cuộc hẹn xã giao, cũng ở nhà hàng này.

Tần Thư ngước mắt nhìn Triệu Mạn Địch, nghĩ ngợi một lúc, vẫn quyết định nói thật với Phương Mộ Hòa: [Chị Mạn Địch cũng ở đây, chị ấy là cấp trên của em, anh…còn muốn xuống tìm em không?]

Qua một lúc lâu, khi Tần Thư cho rằng anh ta sẽ không nhắn lại nữa, lại có tin nhắn đến: [Thế à, vậy anh đỗ xe ở khu A nhé.] Rồi gửi vị trí xe cụ thể cho cô.

[Sau khi kết thúc buổi tiệc, em trực tiếp lên xe nhé, tài xế chờ sẵn rồi.]

Một chữ cũng không đề cập đến Triệu Mạn Địch.

Tần Thư lừa anh ta: [Yên tâm, chị Mạn Địch sẽ không quấn lấy anh đâu, chị ấy kết hôn rồi.]

Lúc Phương Mộ Hòa nhìn thấy tin nhắn này, ngón tay run rẩy, trên bàn ăn có người kính rượu, gọi anh ta hai lần, anh ta cũng không đáp lại, làm cho đối phương hơi xấu hổ.

“Phương tổng.” Thư ký nhỏ giọng nhắc nhở.

Thư ký lần đầu tiên nhìn thấy trên bàn tiệc mà Phương Mộ Hòa lại mất hồn như vậy. Tối nay, Phương Mộ Hòa nhờ một người bạn hẹn mấy quản lý cấp cao của tập đoàn BD ăn bữa cơm, để lót đường cho việc thu mua một dự án nào đó.

Kết quả anh ta lại đang thất thần.

Phương Mộ Hòa hoàn hồn, một bàn người đều đang nhìn anh ta.

Anh ta cười, vì tỏ vẻ xin lỗi, anh ta đứng lên, cầm ly rượu chạm cốc với người kia.

Tất cả mọi người phát hiện cảm xúc của Phương Mộ Hòa có biến, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, sợ làm phiền anh ta, bắt đầu đua nhau chúc rượu.

Phương Mộ Hòa nhắn lại cho Tần Thư: [Ừ, nên kết hôn rồi, cũng không còn nhỏ nữa.]

Tần Thư tiếp tục kích thích anh ta: [Tuy chị Mạn Địch đã ba mươi tuổi, nhưng không khác gì hồi còn hai ba, nghe nói người phụ nữ hạnh phúc thì sẽ trẻ lâu, em vừa đến công ty, liếc mắt một cái đã nhận ra chị ấy, chắc là do tình yêu viên mãn.]

Lòng bàn tay Phương Mộ Hòa nhẹ nhàng vuốt ve màn hình điện thoại, cuối cùng cũng không nhắn lại.

Tần Thư không chờ tin nhắn của Phương Mộ Hòa, lại mở Wechat của Hàn Phái, có thể là anh vẫn chưa phát hiện ra cô đổi hình đại diện, đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.

Thật sự nuốt không trôi một địa salad hoa quả vừa chua vừa mặn, Tần Thư đứng dậy đi đến khu đồ ăn.

Trên sân khấu, cuối cùng thì Hạ Cánh Nam cũng không hát, anh ta hát cũng được, chỉ là nhiều năm rồi không hát hò gì, vợ cũ lại ở đây, Tần Thư cũng ở đây, anh ta không muốn hát một tí nào.

Sau đó, thư ký thay anh ta hát vài bài, tự phạt mình 2 ly rượu, nói sang năm sẽ tăng tiền thưởng cho bọn họ.

Điều này tốt hơn hát hò nhiều, mọi người liền bỏ qua cho anh ta.

Bạn đang đọc bộ truyện Mê Muội tại truyen35.shop

“Hạ tổng, bên này.” Doãn Nhất Kiều vẫy tay về phía anh ta.

Hạ Cánh Nam không nhìn thấy Tần Thư, lúc đó mới bưng đĩa đồ ăn đi qua.

Doãn Nhất Kiều muốn nhân dịp này nói cho anh ta biết, cô ta và Triệu Mạn Địch không bất hòa như trong lời đồn, quan hệ của hai người vẫn tốt, cho nên anh ta có thể yên tâm cử em gái Tần Thư đến đội của cô ta.

Nói được mấy câu, điện thoại của Hạ Cánh Nam reo, là người phụ nữ hôm qua xem mắt gọi tới.

Tối qua, anh ta nói chuyện với người phụ nữ kia cũng khá hòa hợp, không thích, cũng không ghét.

Xét trên góc độ kết hôn, người phụ nữ đó là một sự lựa chọn không tồi.

Người phụ nữ ấy cũng rất thông minh, ăn xong một bữa cơm, từ đầu đến cuối không đề cập một chữ đến chuyện xem mặt, chỉ nói chuyện về thị trường tài chính.

Biết anh ta bận, cô ta chủ động đề nghị anh về sớm một chút.

Nếu không nghĩ đến tình cảm, không thể nghi ngờ người phụ nữ này là người vợ thích hợp nhất.

Hạ Cánh Nam nhận điện, bên kia vang lên tiếng cười: “Anh còn đang tăng ca à?”

Hạ Cánh Nam: “Không, đang ăn cơm, hôm nay công ty liên hoan.”

“Vậy anh tiếp tục đi, buổi trưa hôm nào tìm anh ăn bữa cơm nhé, có mấy vấn đề em muốn thỉnh giáo anh.”

“Được, đến lúc đó sẽ gọi điện cho em.”

Hạ Cánh Nam mời vừa cất điện thoại, Doãn Nhất Kiều hỏi: “Hạ tổng, bạn gái à?” Bởi vì Triệu Mạn Địch đang ở đây, cô ta không thể biểu hiện bộ dáng quen thuộc với Hạ Cánh Nam được.

Những việc trước đây của cô ta và Hạ Cánh Nam đã sớm qua đi, cô ta không muốn cho người khác biết.

Triệu Mạn Địch biết buổi xem mắt hôm qua của anh ta, Hạ Cánh Nam cũng không giấu diếm: “Đối tượng xem mắt.”

“Xem ra cảm giác không tồi, chúc mừng nhé, Hạ tổng.” Triệu Mạn Địch cười nói.

“Cô cũng biết Hạ tổng của chúng ta đi xem mắt hả?” Doãn Nhất Kiều hỏi Triệu Mạn Địch.

Triệu Mạn Địch gật đầu: “Ngày hôm ấy, đúng lúc tan làm cùng Hạ tổng, nói chuyện vài câu.”

Doãn Nhất Kiều hiểu Hạ Cánh Nam, nếu không phải người phụ nữ anh ta đang suy xét đến, anh ta sẽ không liên hệ lại, “Chúc mừng, Hạ tổng.” Nói xong, giơ ly rượu lên.

“Cảm ơn.” Hạ Cánh Nam khách khí nói, không giải thích nhiều, cũng không cần giải thích với cô ta cái gì cả.

Triệu Mạn Địch kính một ly, Tần Thư vừa lúc cầm đĩa thức ăn đi đến, “Em bỏ lỡ cái gì ạ?” Mọi người đều đang chúc mừng Hạ Cánh Nam lấy được hợp đồng lớn nào à?”

Triệu Mạn Địch cười nói: “Rất nhanh thôi, em sẽ có sư mẫu đấy.”

Tần Thư ngẩn ra, nháy mắt điều chỉnh lại nét mặt hòa nhã, “Thật không? Tốt quá.” Vừa lúc trong tay có ly nước, cô liền cầm lấy kính Hạ Cánh Nam: “Vậy chúc mừng Hạ tổng trước nhé, em chờ ăn kẹo mừng đấy.”

Cô uống hết nửa ly nước lạnh.

Hạ Cánh Nam nhìn chằm chằm Tần Thư vài giây, không nói gì, uống hết ly rượu còn lại.

Doãn Nhất Kiều và Triệu Mạn Địch vẫn chưa phát hiện hai người họ có điều gì bất thường, Doãn Nhất Kiều cảm khái một câu với Tần Thư, “Thế nên trước khi làm trong ngành đầu tư này phải tìm bạn trai trước, nếu không đã bắt đầu làm việc rồi thì bận không có thời gian để tìm, cuối cùng chỉ có thể tìm một người tạm bợ sống qua ngày, em nhìn thầy Hạ mà xem, người ưu tú như vậy mà bây giờ mới tìm được người yêu, cũng là quen qua xem mắt.”

Tần Thư đang gắp một miếng sushi cho vào miệng, nghe được những lời này của Doãn Nhất Kiều, tay cô cứng lại.

Hóa ra Hạ Cánh Nam đi xem mắt.

Mấy năm trước, nếu cô nghe nói anh ta tình nguyện ở bên một người phụ nữ xem mắt không quen biết, cũng không muốn chấp nhận cô, chắc chắn cô sẽ chịu đả kích rất lớn.

Lúc đó, sau khi bị anh ta từ chối, cô lâm vào vòng luẩn quẩn hoài nghi, ghét bỏ chính mình.

Luôn cảm thấy bản thân rất rất kém cỏi.

Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, Hàn Phái xuất hiện khiến cô nhận ra, cô đủ tốt để khiến một người đàn ông ưu tú, thành thục rung động.

Hạ Cánh Nam chủ động chuyển đề tài, hỏi dự án IPO của Doãn Nhất Kiều.

Tần Thư vừa lúc tìm được cái cớ để rời đi: “Các vị lãnh đạo nói chuyện, em đi tìm đồng nghiệp nhé.” Cô cầm đĩa thức ăn đi tìm đồng nghiệp khác.

Tần Thư chỉ là một chuyên viên phân tích, trong mắt Doãn Nhất Kiều và Triệu Mạn Địch, cô chủ động tránh đi chỗ khác là rất bình thường, dù sau cũng có một số thông tin cơ mật của khách hàng, không thích hợp để cô nghe.

Hạ Cánh Nam biết vì sao cô lại tránh đi, không tự chủ liếc nhìn Tần Thư ngồi ở chỗ cách khá xa, chắc là về sau không thể nghe thấy cô gọi anh ta là thầy Hạ nữa.

Anh ta xem mắt một người phụ nữ xa lạ, tình nguyện tạm bợ cũng không muốn chấp nhận thử qua lại với cô một lần, hoàn toàn đã đả kích đến sự kiêu ngạo và tự tôn của cô.

Hơn 10 giờ, buổi liên hoan kết thúc, ăn uống cũng đã xong, mọi người nói phải về nhà ngủ một giấc.

Bây giờ, Tần Thư chưa biết rõ thái độ của Triệu Mạn Địch đối với Phương Mộ Hòa, cũng không dám hỏi cô ấy có muốn đi nhờ xe của Phương Mộ Hòa hay không, liền tạm biệt nhau ở dưới lầu nhà hàng.

Bãi đỗ xe A cách nơi này một đoạn đường, cô đã đi bộ mấy phút rồi.

“Anh ở trên xe mà không thể đỗ xe ở trước cửa nhà hàng được hả?” Tần Thư bất mãn oán trách Phương Mộ Hòa, ngồi lên xe rồi hầm hừ dùng sức đóng cửa lại.

Tối nay lạnh, cô đi bộ tí nữa thì bị đông cứng.

Phương Mộ Hòa tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tối nay anh ta uống khá nhiều, bây giờ dạ dày đang khó chịu, nghe tiếng động, anh ta mở mắt: “Kết thúc rồi à?”

Tần Thư: “Không phải là em vừa gửi tin nhắn cho anh hả?”

Phương Mộ Hòa: “Không nhìn thấy.”

Trên người anh ta toàn mùi rượu, hai mắt đỏ ngầu.

Tần Thư vặn bình nước đưa cho anh ta: “Uống một ngụm nước ấm đi. Sao anh uống nhiều thế? Nếu anh không muốn, ai còn dám rót rượu cho anh hả?”

Phương Mộ Hòa uống nốt nửa bình nước ấm, nói một câu có lệ: “Xã giao mà, không tránh được phải uống.”

Ô tô từ từ rời khỏi bãi đỗ xe. Trên đường, Triệu Mạn Địch và Doãn Nhất Kiều đang nói chuyện phiếm, buổi tối hai người đều uống rượu, chắc là đang đợi xe của Hạ Cánh Nam, anh ta có tài xế.

“Chị Mạn Địch.” Tần Thư huých khuỷu tay vào Phương Mộ Hòa.

Phương Mộ Hòa không nhìn thấy, đổi lại tài xế lại nhìn ra ngoài, anh ta làm tài xế cho Phương Mộ Hòa đã mười mấy năm, biết Triệu Mạn Địch là ai, cô không khác gì so với mấy năm trước, chỉ là gầy hơn thôi.

“Này, mẹ Phương, chị Mạn Địch đang đứng ở bên đường kìa.” Tần Thư lại gọi anh ta một lần nữa.

Phương Mộ Hòa cởi mấy cúc áo sơ mi, trong dạ dày như đang dời sông lấp biển, anh ta chỉ “Ừ” một tiếng.

Tần Thư phẩy tay, “Em lừa anh thôi, chị Mạn Địch chưa kết hôn, vẫn còn độc thân.”

Phương Mộ Hòa mở mắt, liếc xéo cô, lập tức hạ cử sổ xe xuống nhìn ra bên ngoài, cách quá xa, anh ta không nhìn rõ Triệu Mạn Địch, nhưng anh ta rất quen thuộc với bóng dáng  kia. 

Tần Thư chế nhạo: “Em còn tưởng rằng anh có cốt khí sẽ không nhìn chứ!”

Phương Mộ Hòa không nhìn nữa, đóng cửa sổ xe lại, “Anh chỉ không nhìn phụ nữ có chồng thôi, từ trước tới giờ, anh chưa bao giờ kiêng kỵ người đẹp độc thân, dù đẹp hay xấu cũng sẽ ngắm một cái.”

Tần Thư: “…”

Sau đó, cô bật cười ha ha, bị Phương Mộ Hòa đánh mấy cái.

“Đưa em về nhà nhé?” Phương Mộ Hòa hỏi, tối nay anh ta không có khẩu vị ăn khuya nữa.

Tần Thư nói muốn đến sân thể dục của trường đại học nào đó để chạy bộ với Hàn Phái, thả cô ở trước cổng trường là được.

Tần Thư gửi cho Hàn Phái một tin nhắn: [20 phút nữa là em đến, anh xuất phát đi.]

Hàn Phái đã đến sân thể dục từ sớm, chạy được năm vòng rồi, bây giờ đang nhận cuộc điện thoại Thu Lam gọi tới, cô ta hỏi anh: “Lần trước, cậu nói không hiểu nghiệp vụ bảo vệ môi trường mà tập đoàn BD đề cập đến, mình đã chuẩn bị những tài liệu có liên quan, ngày mai sẽ đưa cho cậu, lúc nào cậu rảnh? Buổi sáng hay chiều?”

Hàn Phái: “Không cần đâu, mình đã tìm hiểu qua rồi.”

Thu Lam vội hỏi: “Vậy cậu cảm thấy thế nào?”

Hàn Phái tất nhiên sẽ không trả lời cô ta tốt hay không, chỉ nói: “Cậu chuẩn bị cho mình một bản kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, sau tết Nguyên Đán, mình sẽ lấy ra để thảo luận với hội đồng quản trị.”

Đây là tán thành đề nghị của cô ta, gần như đã xác định sẽ đầu tư, Thu Lam thở phào, nói trước Tết sẽ giao bản kế hoạch cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mê Muội, truyện Mê Muội , đọc truyện Mê Muội full , Mê Muội full , Mê Muội chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top