Lưu Văn Anh sắp ra nước ngoài, Ân Lưu Tô nói Ân Ân mời anh đến nhà, chuẩn bị tiệc chia tay vui vẻ cho anh.
Lần trước tổ chức tiệc đồ nướng, Ân Ân và anh giận dỗi, cuối cùng không ăn cơm.
Lần này vẫn là tiệc đồ nướng ngoài trời, còn cố ý đặt bàn tiệc đứng, trên bàn bày rất nhiều đồ ngọt.
Ân Cẩn Du và Ân Lưu Tô cho Lưu Văn Anh hai bao lì xì lớn.
Lưu Văn Anh không định nhận, đẩy qua đẩy lại hơn nửa ngày.
“Cậu đừng khách sáo với chúng tôi.” Ân Lưu Tô cười nói: “Những năm qua nhờ có hộ hoa sứ giả là cậu bảo vệ Ân Ân nhà chúng tôi, nếu cậu không nhận chút lòng thành này, người làm mẹ như tôi cũng băn khoăn trong lòng.”
Lưu Văn Anh nghe cô ấy nói như vậy mới xấu hổ nhấn lấy.
Ân Ân không kịp chờ muốn mở bao lì xì ra xem bao nhiêu tiền, sau đó bị Ân Lưu Tô kéo đi: “Đồ tham tiền, đó là cho Lưu Văn Anh, con đừng hòng mơ tưởng đến.”
“Ưm... Con không muốn mà!”
Chẳng qua, Lưu Văn Anh nhân lúc mọi người không chú ý tới, đưa bao lì xì cho Ân Ân: “Em giữ thay anh được không?”
“Tại sao em phải giữ thay cho anh?”
“Bởi vì em là bạn gái của anh, của anh cũng là của em.”
Ân Ân cầm bao lì xì, nhìn vào xấp tiền dày cộp trong đó, sảng khoái nói: “Được, bạn gái sẽ giữ thay cho anh.”
Lưu Văn Anh cười dịu dàng, xoa đầu của cô.
Nhưng khi hai người đang nói chuyện, Ân Ân lại lấy ra một tấm thẻ trong túi đưa cho Lưu Văn Anh: “Nếu anh đã nói như thế, vậy anh cầm thứ này đi, không cho phép từ chối.”
“Cái gì?”
“Kho bạc nhỏ của em, tiền tích góp của em mấy năm qua, còn có tiền em tự kiếm được... đều ở trong này.”
“Móa nó.” Những năm qua Lưu Văn Anh nhìn Ân Ân vơ vét của cải khắp nơi, không biết kho bạc nhỏ của nhóc keo kiệt này béo mập bao nhiêu: “Cho anh à?”
“Ừm.” Ân Ân nghiêm túc gật đầu: “Em nghe nói phải là nhân tài xuất sắc mới đủ tư cách làm sinh viên trao đổi đến đại học Maryland. Anh đến đó rồi tuyệt đối không được lãng phí thời gian và sức lực đi làm thêm, phải dùng tất cả thời gian của mình để mở rộng tầm mắt.”
Lúc đầu Lưu Văn Anh nghĩ cô đang nói đùa, thấy cô nghiêm túc giảng giải, nhất thời... cảm xúc ngổn ngang.
“Anh không cần, ai cần tiền của em.”
“Lưu Văn Anh, anh nói em nghe lời anh, vậy sao anh không nghe lời của em chứ.”
“Thật sự không cần.” Lưu Văn Anh nghiêm túc nói: “Ba mẹ anh đã cho tiền sinh hoạt, ai cần tiền của cô gái nhỏ như em chứ.”
Anh biết Ân Ân hẹp hòi lại keo kiệt, từ trước đến nay chưa từng tiêu xài hoang phí, trước mặt bạn học khác thì cô cũng hoàn toàn là một sinh viên nữ bình thường... Cho dù cô có một anh trai rất giàu có.
Cô đã tiết kiệm tất cả số tiền của mình.
Lưu Văn Anh từng nói đùa, nói cô đang tích góp “của hồi môn” cho bản thân.
Anh không ngờ có một ngày Ân Ân sẽ đưa kho bạc nhỏ tích góp nhiều năm của cô cho anh, còn không hề do dự.
“Lưu Văn Anh, anh mau cầm đi.”
Hai mắt Lưu Văn Anh đỏ lên, ngồi xổm xuống buộc dây giày, dụi mắt: “Anh nhận tấm lòng của em, em nên giữ lại của hồi môn của em đi.”
“Vậy sau này kết hôn, còn không phải sẽ dùng chung sao, chi bằng bây giờ anh cầm đi còn có thể sử dụng vào những chỗ cần thiết, không phải sẽ có ý nghĩa hơn sao?”
Ân Ân vừa nói xong thì nhìn thấy khóe miệng của chàng trai nở nụ cười sâu xa, biết mình vừa lỡ miệng, lập tức xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Em nghĩ rất xa, còn lên kế hoạch kết hôn với anh.”
“Ai muốn kết hôn với anh.”
“Không kết hôn với anh, sao lại đưa của hồi môn cho anh?”
“Em...” Ân Ân kìm nén đến đỏ bừng khuôn mặt, tức giận nhìn anh, lật ngược thế cờ: “Đúng vậy, vậy rốt cuộc... Anh có muốn của hồi môn này hay không, anh không muốn thì em cho người khác.”
“Em muốn cho ai?”
“Em... em cho... em cho Cận Bạch Trạch!”
Lưu Văn Anh cướp lấy tấm thẻ, không chút do dự nhét vào trong túi mình: “Vậy em đưa cho anh giữ đi.”
Anh sẽ không dùng đến số tiền này, nhưng nếu là đồ cưới, anh sẽ cất giữ thay cô, tránh cho sau khi anh rời đi, cô lại chân trong chân ngoài nghĩ đến Cận Bạch Trạch.
Hai người trốn trong vườn hoa, Tạ Văn Thanh nhìn thấy hết cảnh thân mật này, anh ấy cau mày đi đến bên cạnh Ân Lưu Tô: “Chuyện gì vậy, tại sao mọi người lại cho tên nhóc này bao lì xì?”
Ân Lưu Tô không mở miệng, Ân Cẩn Du đang nướng cá, thản nhiên đáp: “Bởi vì thằng nhóc đó là con rể của cậu.”
“What?” Tạ Văn Thanh quá sợ hãi: “Không phải em nói cậu ta trông coi Ân Ân giúp em sao...”
Dường như anh ấy kịp phản ứng, hung dữ đi tới, nắm vai Lưu Văn Anh: “Tên nhóc thối, cậu lại biển thủ!”
“A... Anh, nghe em giải thích đã.”
“Cậu có gì để giải thích! Anh nói cậu trông nom con bé giúp anh, không cho phép nó yêu sớm, kết quả là cậu lại... Quá đáng thật!”
“Chuyện này không thể trách em.” Lưu Văn Anh giơ hai tay lên: “Là Ân Ân theo đuổi em, em không từ chối được.”
“Con bé là đứa nhóc còn có thể đeo tất ngược, có gì không thể từ chối?”
Ân Ân thở phì phò đi tới đẩy Tạ Văn Thanh: “Anh mới đeo tất ngược! Anh trai thối.”
Ân Lưu Tô đi tới, vỗ vai Tạ Văn Thanh: “Bây giờ chỉ thiếu bao lì xì của cậu.”
“Lì xì cái gì, làm gì có!” Tạ Văn Thanh tức giận nói: “Tôi mãi mãi không tặng bao lì xì cho tên phản bội!”
“Nhanh lên, đừng hẹp hòi, muốn Ân Ân gọi ba thì phải cho con rể bao lì xì lớn.”
Tạ Văn Thanh do dự lấy vítiềnra,ÂnLưuTôcướplấyvítiền,côấybỏhếtthẻ vào túi, đưa tiền mặt cho Lưu Văn Anh: “Nào, con rể, cầm đi... Ra ngoài phải biết cố gắng phấn đấu, mở mang tầm mắt.”
Lưu Văn Anh cười nhận tiền, sau đó nhét hết vào tay Ân Ân: “Cảm ơn đàn chị, em biết rồi.”
Hai tuần sau, Ân Ân đến nhà Lưu Văn Anh đón anh, cùng ra sân bay.
Mẹ Lưu đưa đến cổng, giao vali cho chồng Lưu Tự Cường.
“Buổi chiều mẹ có hẹn đến Y-SUI làm tóc, sẽ không tiễn con đến sân bay đâu, để ba và Ân Ân đưa con đi nhé.”
“Tưởng Lệ Quyên, mẹ quá lạnh lùng.”
“Trước đó học đại học, đã nói sẽ học ở thành phố khác, kết quả là vẫn ở lại thành phố này.” Tưởng Lệ Quyên nói: “Bình thường hay về nhà ăn chực, mỗi lần con về nhà, mẹ vô cùng mệt mỏi.”
“Con nấu cơm, con giặt quần áo, con cũng quét dọn nhà cửa, mẹ còn muốn thế nào, con mới mệt mỏi đó.”
“Trái tim mẹ mệt mỏi, được chưa!”
Lưu Văn Anh thật sự không thể làm gì, biết mẹ trọng nữ khinh nam, đối xử tốt với Ân Ân hơn mình, mỗi lần Ân Ân đến nhà làm khách thì mới tự mình xuống bếp nấu đồ ngon cho cô.
“Dì, dì không cần đi tiễn đâu, cháu tiễn anh ấy là được rồi.” Ân Ân nói với Tưởng Lệ Quyên: “Dì cứ yên tâm làm tóc nhé.”
“Chỉ có bé con biết xót cho dì.” Tưởng Lệ Quyên liếc Lưu Văn Anh một cái, dặn dò: “Ra ngoài tiết kiệm tiền một chút, nhớ mua đồ trang điểm cho Ân Ân.”
“Con biết rồi.”
Lưu Văn Anh xuống lầu, nói với Lưu Tự Cường: “Ba, ba cũng đừng tiễn con, lái xe đưa mẹ đi làm tóc đi, con và Ân Ân đón xe đến sân bay.”
“Người làm ba này không đưa con đến sân bay thì không còn gì để nói nổi.”
Lưu Văn Anh miễn cưỡng đáp: “Con không thiếu chút mặt mũi này, được rồi.”
“Tên nhóc thối.” Lưu Tự Cường nở nụ cười, sảng khoái nói ra: “Vậy được, con và Ân Ân chắc chắn còn có lời nói, ba sẽ không tiễn nữa, buổi chiều còn có vụ án.”
Anh ấy nói xong thì vỗ vai anh, sau đó trở về nhà.
Khóe miệng Ân Ân giật giật: “Ba mẹ anh... Thật sự là ba mẹ ruột.”
“Ừm, em là con ruột, anh là được nhặt.”
Ân Ân cười đón xe, cô và Lưu Văn Anh cùng đến sân bay.
Trong suốt quá trình Lưu Văn Anh dùng một tay đẩy vali, tay kia nắm tay cô, càng đến gần khu an ninh, anh càng nắm chặt hơn.
Ân Ân không muốn khóc, cô muốn tươi cười tiễn anh lên máy bay, để anh không cần phải lo lắng.
Nhưng không biết vì sao, lúc loa phát thanh thúc giục hành khách nhanh chóng đăng ký, nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi xuống.
Lưu Văn Anh đau lòng dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt cho cô: “Em đừng khóc, em khóc làm cho anh cũng muốn khóc theo.”
Cô lại bị anh chọc cười: “Anh là người mạnh mẽ, sẽ không khóc đâu.”
“Cũng chưa chắc, ngày em và Cận Bạch Trạch ở bên nhau thì anh đã khóc mà.”
“Không tin, anh khóc cho em xem đi.”
Lưu Văn Anh dang hai tay ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng: “Lúc trước bởi vì không cam tâm, cho nên anh mới lựa chọn ra nước ngoài. Anh nghĩ anh ta xuất sắc bao nhiêu, anh càng xuất sắc hơn anh ta, sớm muộn gì cũng có ngày anh làm cho em nhìn thấy anh...”
Ân Ân lau nước mắt nước mũi lên quần áo của anh: “Lưu Văn Anh, em không cần nhìn thấy anh, bởi vì anh luôn ở trong lòng em.”
“Bỗng nhiên thấy buồn nôn quá.” “Hơi hơi...”
Lưu Văn Anh buông cô ra, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô: “Được rồi, không khóc.”
“Anh qua bên kia phải chăm sóc tốt cho mình, không nhất thiết phải tạo ra bao nhiêu thành tích, chỉ cần... sống tốt là được.”
“Lời này của em...”
Loa phát thanh lại thúc giục, Lưu Văn Anh vẫn quyến luyến không thôi mà đi vào cửa an ninh.
Ân Ân đứng trước cửa sổ sát đất, trơ mắt nhìn máy bay lái ra đường băng.
Mang theo chàng trai cô yêu thương, bay về phía trời xanh.
Cô vẫy tay với bầu trời.
Mọi chuyện là sự sắp xếp tốt nhất, chờ anh trở về, cô cũng sẽ trở thành cô gái dũng cảm.
...
Bệnh tình của Tạ Văn Thanh tốt hơn, lại dừng uống thuốc.
Cuối năm, anh tổ chức buổi biểu diễn ở sân vận động Nam Thị, đền bù cho fans hâm mộ buổi biểu diễn lần trước.
Ân Ân và Ân Lưu Tô đến buổi biểu diễn, bọn họ hoà lẫn trong đám fans hâm mộ, reo hò la hét vì người đàn ông trên sân khấu.
Trong ánh đèn huỳnh quang xanh biếc như đại dương, tất cả mọi người cùng hát theo, bầu không khí được đẩy lên đến cao trào.
Buổi biểu diễn cuối cùng, Tạ Văn Thanh thâm tình hát một bài cũ “Nàng ở phương xa”, trong giai điệu du dương, bỗng thông báo với tất cả mọi người ——
Buổi biểu diễn đêm nay cũng là buổi buổi diễn cuối cùng của anh.
Sau đêm nay, anh sẽ rời khỏi giới giải trí.
Mọi người nghe tin tức này, tất cả yên tĩnh trong nửa phút, trong giai điệu nhẹ nhàng, đám fans hâm mộ bật khóc, thét lên, đắm chìm vào bầu không khí điên cuồng.
Cho dù bọn họ có chấp nhận hay không, Tạ Văn Thanh vẫn nở nụ cười dịu dàng, tao nhã thể hiện bài hát đầu tiên tặng cho cô.
Mười năm thăng trầm, anh đứng trên đỉnh núi cao không người, giơ tay hái sao, có vinh quang làm bạn nhưng lại trở thành nỗi cô đơn vô tận và đau khổ khi mất đi tình cảm chân thành.
Ngôi sao anh muốn chạm đến, từ đầu đến cuối cũng chỉ có cô.
Ân Lưu Tô đứng trong đám người, nước mắt đầy mặt nhìn người đàn ông toả sáng lấp lánh trên sân khấu.
Anh đánh đàn ghi-ta, giống như vẻ tươi trẻ non nớt của năm đó.
Anh mỉm cười nhìn cô, nụ cười xán lạn ——
“Chị, chờ tôi thành người nổi tiếng, mời chị đến xem buổi biểu diễn của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!