Thiệu Dĩ Ninh có một giấc mộng.
Cậu đã rất lâu rồi chưa mơ, cho nên thời điểm ban đầu có chút hồ đồ, cho rằng mình đang tỉnh.
Ánh nắng tươi sáng trên thảo nguyên, cậu đứng ở giữa bụi cỏ cao ngang eo, nhìn ra phương xa.
Phía sau là nơi ở tạm thời, rất nhiều người ở căn cứ đang bận rộn, không ai chú ý đến cậu.
Cậu theo bản năng vuốt v e ngực, nơi đó có kẹp tiền, giấy chứng minh nhân dân và ảnh chụp gia đình.
Sau khi cha mẹ qua đời, cậu vẫn luôn mang nó trên người.
Cái này có thể giúp cậu an tâm và tiếp thêm dũng khí cho cậu.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm: "A Ninh, cách đó không xa có một đàn sư tử, cùng đi không?"
Chủ nhân của thanh âm cậu không quen biết, nhưng không xa lạ, tựa hồ là người rất thân cận.
Cậu không biết mình có đáp ứng không, chỉ thấy hình ảnh thay đổi, cậu cách đàn sư tử mười mét, quan sát bọn họ lười biếng nằm nghỉ ngơi dưới tàng cây.
Trong đó có một con sư tử đực, thoạt nhìn đặc biệt cường tráng, hắn tựa hồ định chơi với sư tử con, nhưng bởi vì lực đạo quá lớn, không khống chế tốt, lập tức làm sư tử con ngã trên mặt đất, rầm rì kêu lên.
Sư tử cái bên cạnh lập tức xoay người, không nói hai lời, rít gào về phía sư tử đực vừa gây họa, lông mao của sư tử đực đều co lại một vòng, héo úa đi sang một bên, uể oải nằm trên mặt đất dùng móng vuốt che lại mặt mình, phảng phất cảm thấy rất mất mặt.
...!Rất thú vị.
Khóe miệng Thiệu Dĩ Ninh nhịn không được mà giơ lên, lộ ra một nụ cười.
Thân thể ấm áp phía sau tới gần, thanh âm của nam nhân trầm thấp nhưng lại hoa lệ như đàn cello, ưu nhã say lòng người: "A Ninh, em đang nhìn cái gì?"
"Xem..."
Thiệu Dĩ Ninh bỗng nhiên quay đầu lại, thấy một nam nhân cao lớn, đối phương mặc quần đen áo đen, nhìn không rõ mặt nhưng cậu mơ hồ cảm thấy, anh rất tuấn mỹ.
Hơn nữa, rất thân mật với mình.
Giống thân nhân, lại giống...!một quan hệ thân mật hơn nữa.
Cái loại thân mật này...
...!Không không không, cậu đã biết, cậu nhất định đang nằm mơ.
Sau đó, sau đó mèo con liền bị dọa tỉnh.
Thiệu Dĩ Ninh:...
Tâm tình có chút phức tạp.
Cậu đột nhiên mở mắt ra, xung quanh là thân thể nóng hừng hực của nhóm sư tử, không ai chú ý đến mèo con hoảng sợ tỉnh dậy từ giấc mơ.
Người gần nhất bên cạnh cậu là Ba Ân, lúc này bỗng nhiên nói mớ một câu trong mộng: "A Ninh thật thơm."
Đêm tối trên thảo nguyên vẫn yên tĩnh, có lẽ là sắp sáng sớm rồi, càng lộ một vẻ yên tĩnh không nói nên lời.
Thiệu Dĩ Ninh ngủ không được, đơn giản bò dậy, lướt qua mấy con sư tử con đang ngủ hô hô, tay chân nhẹ nhàng đi đến bên ngoài.
Bên ngoài có chút lạnh, bụi cỏ dài thoạt nhìn giống quái thú xúc tu lớn.
Thiệu Dĩ Ninh chỉ đi đến bên cạnh thảm cỏ, liền không đi nữa --- bởi vì cậu nhìn thấy, trong bóng tối có mấy ánh mắt sâu kín.
Là nhóm động vật đi săn vào đêm, đang nắm chặt thời gian bắt giữ con mồi.
Bọn họ thừa dịp bóng đêm mà đi săn, ban ngày liền không thấy bóng dáng.
Nói cách khác, lại đi về phía trước sẽ có nguy hiểm, cậu vẫn nên cẩn thận một chút.
Nhưng đồng thời, trong bụi cỏ truyền ra những động tĩnh không giống nhau.
Thiệu Dĩ Ninh kìm lòng không được mà ngừng thở, đồng tử mèo trong bóng đêm trở nên tròn xoe, cậu nhìn thấy tất cả rõ ràng, cậu đè thấp nửa người trên, rón ra rón rén, vô thanh vô tức ghé vào trong bụi cỏ, theo bản năng ôm cây đợi thỏ, im ắng chờ.
Nếu là con chuột, cậu cũng có thể thử cào một phát nhỉ?
Mèo con ngáp một cái, đầu nhỏ bắt đầu gật gù một chút.
Đúng lúc này, bụi cỏ bỗng nhiên quơ quơ, bên trong thật sự có cái gì!
Thiệu Dĩ Ninh lập tức trừng lớn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nó, không chuyển mắt.
Một giây trôi qua, hai giây trôi qua, ba giây trôi qua...!Thiệu Dĩ Ninh chờ không được, cậu miao một tiếng, vọt lên! Móng vuốt nhỏ cào một cái!
"Cái kia..."
Bụi cỏ tách ra, một cái đầu nhỏ kỳ quái chui ra từ dưới nền đất: "Xin hỏi..."
Có, có động vật!
Động tác cậu quá nhanh, vội vàng phanh lại nhưng không được, chỉ có thể mạnh mẽ đứng thẳng, hai chân trước buồn cười mà dừng giữa không trung, khẩn cấp chuyển hướng, khó khăn lắm mới xẹt qua trán đối phương.
Người sau liền sợ đến đổ mồ hôi lạnh --- **, không xong, quên mất gia hỏa này là miêu ô tộc!
Dù nhỏ đến cỡ nào, săn bắt cũng là bản năng của miêu ô tộc.
Thiệu Dĩ Ninh xấu hổ cứng còng cơ thể, bày ra tư thế kỳ quái.
Một đóa mây đen trôi qua, ánh trăng chiếu sáng vùng đất.
Dưới ánh trăng, cậu cuối cùng cũng thấy rõ đối phương, là một con...!hồ ly?
Là hồ ly sa mạc, hình thể của họ nhỏ, còn có một đôi tai lớn, có vài nơi còn gọi họ là hồ ly vành tai.
Đồng tử mèo phóng lớn, lộn ngược một cái ra sau, cậu ngã trên mặt đất, xấu hổ dời tầm mắt, giả vờ như không có việc gì: "......Cậu muốn hỏi cái gì?"
Thật mất mẹo mèo, học mèo đi săn mà lại không thành công.
Hồ ly nhỏ lúc này mới đứng ra từ bụi cỏ, lông mao màu nâu nhạt, lỗ tai nó giật giật, mắt nhỏ chuyển động: "Xin hỏi, ngươi chính là A Ninh sao?"
Phỏng đoán qua thanh âm, đứa nhỏ này hẳn cũng là một vị thành niên.
Bạn đang đọc bộ truyện Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên, truyện Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên , đọc truyện Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên full , Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên full , Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên chương mới