Tin mừng về sự xuất hiện của một trăm cái hamburger lan truyền khắp
phòng phát sóng trực tiếp, cũng chấn động đến mức khiến Mã Môn ở đầu
dây điện thoại bên kia sốc.
Đối mặt với người gọi đột nhiên trầm
mặc, Hàn Bạc alo hai tiếng, ha ha nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Ta
không nghe rõ lắm... Ngươi vừa nói miễn là ngươi vẫn còn ở đây, ta còn
không thể thấy được vỏ bánh? Này này, ngươi có thể lặp lại lần nữa
không?"
Người Mã Môn:...
Mã Môn sao lại tự rước lấy nhục, tình cảnh lúng túng như vậy, hắn cơ trí mà lựa chọn trầm mặc.
Hàn Bạc hiểu ý mà nói: "Vậy ta ăn bữa ăn khuya trước đây, sau đó sẽ trở lại nói chuyện hợp tác... Alo, alo?"
Máy truyền tin rơi vào tín hiệu báo máy bận, Hàn Bạc liếc mắt nhìn lời nhắc cúp máy, cất máy truyền tin đi, nhún vai nói với khán giả trong phòng
phát sóng trực tiếp: "Bên A mất trí, hiểu không."
"Hắt xì —— "
Một tiếng hắt hơi nhẹ.
Hàn Bạc bỗng nhiên quay người, sắc bén nhìn chằm chằm quả cầu trắng bị bóp lung ta lung tung: "Lần này là ngươi đúng không?"
Giả Tỳ Tu lấy móng vuốt che miệng, lắc đầu, móng vuốt khác kiên quyết chỉ ngoài cửa.
"Chi (là người bên ngoài)." Hắn quăng nồi nói.
Nhưng hắn còn chưa nói câu khác, cửa thư phòng mở ra, ván cửa đập mạnh người hắn.
Giả Tỳ Tu không nói tiếng nào lại bị đập bay ra ngoài.
Nguyên Đinh mang theo chừng mười cái túi thức ăn ngoài, khí thế hùng hổ xông
tới, phảng phất cầm trong tay không phải túi giấy, mà là thuốc súng để
đánh bom.
Khán giả cũng choáng váng trước quyết tâm nham hiểm của hắn, dồn dập phát đạn mạc thán phục.
【 ** má, đây là cái gì, vì mị ma chiếm được công việc của Thao Thiết, giờ lại còn bị mị ma đi bắt nạt trộm công việc sao? 】
【 Không hiểu liền hỏi, mấy người giao thức ăn ngoài bây giờ đều hùng hổ như thế sao? 】
【 Phát thanh viên cũng quá thảm, trước thì bị điện thoại uy hiếp, giờ gặp thổ phỉ tới cửa 】
【 Nhà ai mà thổ phỉ đã đánh cướp còn mang điểm tâm tới nha 】
【100 cái hamburger còn có thể gọi là điểm tâm?! 】
【 Đối với chúng ta mà nói khẳng định không được, nhưng đối với phát thanh viên mà nói, có thể! 】
Phòng phát sóng trực tiếp bị "sứ giả thức ăn ngoài" không mời mà tới cả kinh
bạo động, nhưng Hàn Bạc lại vẫn bình tĩnh như trước.
"Nào." Cậu
rất quen mà hỏi một câu, đứng dậy thuận lợi cầm một cái bánh hamburger
từ tay Nguyên Đinh, "Đến chậm quá, tôi sắp chết đói rồi."
Nói rồi, cậu mở một gói thức ăn ngoài ra, chuẩn bị nhét bánh hamburger vào miệng.
"Chờ đã!" Nguyên Đinh nhìn động tác cậu vẫn như bình thường, liền tức giận và khó chịu mà hét lên, "Ai cho ngươi ăn?!"
"Ngươi." Động tác Hàn Bạc hơi ngừng lại, lặp lại lời hắn nói lúc trước, "Không
phải là ngươi nói, 'Ngày hôm nay ngươi không ăn hết 100 cái hamburger
trước mặt các dị tộc trên mạng...' sao?"
Tựa hồ sợ Nguyên Đinh
quỵt nợ, Hàn Bạc nhường vị trí, chỉ vào màn hình đang sáng: "Toàn bộ quỷ ở phòng phát sóng trực tiếp đều đã nghe thấy hết, đến đây nào các anh
em, nghe thấy anh nói lời này thì ấn phím 1 nào."
Ngay lập tức, màn hình lít nha lít nhít toàn số 1.
"Xem, toàn thế giới đều ấn phím 1 ra làm chứng." Hàn Bạc cây ngay không sợ chết đứng, "Giờ ta ăn được không?"
Hai tuỳ tùng đúng lúc này cũng mang theo mấy cái túi còn lại lên, túi thức ăn ngoài cứ thế chiếm hết gian phòng nhỏ hẹp.
Nhìn Hàn Bạc khí định thần nhàn[43], Nguyên Đinh nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi tốt nhất là nên ăn hết đi."
[43] Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
Sau khi va vào tường, Giả Tỳ Tu, người mới vừa lảo đảo bò lên liếc mắt thương hại nhìn Nguyên Đinh.
Mị ma đáng thương, ngươi quả nhiên không biết gì về sức mạnh của kẻ tham ăn này.
Khi Hàn Bạc ăn cái hamburger thứ nhất, Nguyên Đinh cười lạnh.
Khi ăn cái hamburger thứ mười, Nguyên Đinh vẫn như cũ cười lạnh.
Sau khi cái hamburger thứ tám mươi biến mất, Nguyên Đinh không cười được nữa.
Đồng tử hắn co rút lại, kinh ngạc mà nhìn mị ma tóc vàng trước mắt tay phải
lấy ra một cái hamburger từ trong đống túi thức ăn ngoài, tay trái mở
giấy gói ra, ném hamburger vào miệng, vứt giấy bọc ra sau.
Sinh
vật hình cầu màu trắng không nhận rõ chủng loài lăn qua lăn lại, nhặt
giấy gói lên gọn gàng, cuộn lại thành một quả bóng, bọ hung lăn quả bóng plastic gom lại thành đống rác như lăn phân.
Cứ như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn từ núi hamburger đến núi rác, một chuỗi công nghiệp đen nào đó đã được hình thành.
Có một lĩnh vực chưa được biết đến ở trung tâm của chuỗi công nghiệp, và
vô số hamburger đã một đi không trở lại, biến mất ở trong đó.
Nguyên Đinh thường gọi thứ mà chỉ có vào chứ không có ra là động không đáy,
nhưng hôm nay hắn lại biết được một cái tên gọi khác —— cái dạ dày chết
tiệt của tên Hàn Bạc kia.
Mị ma làm sao có khả năng ăn được như vậy? Bụng không nổ sao?
Nguyên Đinh tức giận nhìn bụng dưới Hàn Bạc, nơi đó vẫn bằng phẳng như trước,
ngoại trừ những đường nét vàng chói lọi, càng ngày càng sáng theo dòng
thức ăn, thấp thoáng dưới vạt áo che phủ.
Khi cái hamburger thứ chín mươi vào miệng, Hàn Bạc do dự không muốn ăn nữa, vẻ mặt có chút bối rối, che bụng khẽ ợ hơi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!