Không biết ngủ mê bao
lâu, lúc Lương Ý tỉnh lại đã là rạng sáng 3 giờ hơn, trên người cô quấn
đầy băng gạc màu trắng, vị trí trái tim còn mơ hồ có thể thấy một mảnh
đỏ thẫm, cô khó chịu hơi động đậy thân thể, trái tim như châm đâm trong
nháy mắt chiếm cứ tất cả các tế bào của cô, đau đớn khiến trán cô toát
ra từng giọt mồ hôi lạnh. Đoán chừng vết thương nơi trái tim hẳn là do
lúc Sở Du nổi điên "vạch" ra, mình không có chết.
"Tiểu Ý."
Tiếng kinh hô hốt hoảng của Sở Du vang lên, lúc này Lương Ý mới kinh ngạc
phát hiện anh nửa quỳ trước đầu giường của mình, thân thể căng thẳng, vẻ mặt hốt hoảng, sắc mặt còn tái nhợt hơn so với hai ngày trước.
Lương Ý thấy anh thì thân thể không tự chủ được dời về phía sau một chút, giữ vững khoảng cách với anh.
"Tiểu Ý, đừng sợ anh." Anh nhắm mắt lại, trong lời nói mang theo nghẹn ngào
và khổ sở, lát sau, anh chợt mở mắt, trong con ngươi mang theo mong đợi
cùng hưng phấn, giơ tay lên, "Anh bắt bọn nó bồi tội với em có được
không?"
Lương Ý trợn to hai mắt, không thể tin, tự lẩm bẩm, "Anh điên rồi. . . . . ."
"Đều là bọn nó không tốt, bọn nó làm em bị thương, anh bỏ bọn nó đi, em sẽ
không sợ anh, đúng không?" Trong giọng nói tràn đầy thận trọng và mong
đợi, anh tựa như đứa bé, rất sợ mình không cẩn thận nói bậy khiến cha mẹ trách mắng.
Lương Ý yên lặng không nói, bởi vì cô thật sự theo
không kịp đầu óc của anh, chỉ một thoáng cũng quên mất sợ anh.
"Anh sẽ bỏ bọn nó đi, tiểu Ý, em tha thứ cho anh có được không?" Anh tự tay, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của
Lương Ý, thấp thỏm lo âu cầu xin cô.
Lương Ý đột nhiên nâng tay đẩy bàn tay anh ra, thân thể run run, tiếp tục kéo thân thể yếu đuối vào sát góc tường.
Sở Du lẳng lặng nhìn cử động lui về phía sau của cô, ánh mắt đờ đẫn, thật
lâu cũng không có nói, giống như pho tượng điêu khắc hoàn mỹ.
Lương Ý cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh, rất sợ anh đột nhiên làm ra hành
động điên cuồng nào đó. Vậy mà cô quan sát anh hồi lâu, anh vẫn không có bất kỳ động tác. Vào lúc cô cho là anh sẽ tiếp tục diễn vai "tượng gỗ", anh bỗng nhiên thò tay, cứng rắn kéo xuống móng tay trên ngón tay thon
dài của mình.
Máu tươi nhất thời dính đầy đầu ngón tay của anh,
nhìn dòng máu đỏ sẫm của mình chảy xuống, anh hài lòng hướng về phía
Lương Ý cười nói, "Tiểu Ý, như vậy có được không?"
"Anh... anh bị bệnh tâm thần sao?" Lương Ý kinh ngạc kêu thành tiếng.
Nhiều máu như vậy, cứ thế kéo móng tay xuống, chẳng lẽ anh đã không có cảm giác đau rồi sao? !
"Tiểu Ý, em còn không hài lòng sao?" Giọng anh nhẹ nhàng, tựa như chào hỏi
người ta. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy anh kéo rơi móng tay
xuống, thật không thể tưởng tượng ra anh đang làm chuyện "máu tanh" này.
Vừa dứt lời, anh thế nhưng kéo móng tay khác xuống nữa.
Đâu đâu cũng thấy máu đỏ khiến đầu Lương Ý đột nhiên có cảm giác chóng mặt, thân thể cô lay động, "Tiểu Ý." Sở Du lập tức vòng tay ôm cô vào lòng,
tránh cho cô ngã xuống giường, va vào vết thương trên ngực.
Ngón tay dính máu để lại từng dấu tay máu đỏ ở trên áo ngủ trắng như tuyết của Lương Ý.
Lương Ý chuyển tầm mắt, nhìn móng tay còn đang từ từ chảy máu của anh, giọng
nói run rẩy, "Anh mau bảo người cầm máu ở ngón tay của anh đi!" Tôi nhìn mà choáng váng đầu óc!
Sở Du vừa nghe, tròng mắt đen nhánh sáng lên, hưng phấn hỏi, " Tiểu Ý, em tha thứ cho anh rồi sao?"
"Không tha thứ cho anh, anh sẽ tiếp tục biểu diễn tay xé móng tay sao?" Cô phàn nàn.
Sở Du suy tư một hồi, sau đó nặng nề gật đầu, Lương Ý sắp bị hành động
"Hoa tuyệt thế" của anh dọa ngất, chỉ có thể rầu rĩ gật đầu.
"Tốt." Dứt lời, anh hào hứng hôn khẽ lên mặt cô, sau đó rút ra vài tờ khăn
giấy ở trên bàn trang điểm, lau máu tươi ở trên ngón tay giữa, "Nhìn
xem, tốt rồi."
". . . . . ."
Nửa giờ sau
"Ngón tay của anh. . . . . . Còn đau không?" Nằm ở trên giường, Lương Ý thấp thỏm hỏi.
Sở Du nhẹ nhàng lắc đầu, ánh sáng trong mắt hơi mờ chút, "Tiểu Ý, thật xin lỗi."
Lương Ý liếc nhìn móng tay trụi lủi, hết sức áy náy, "Là tôi không tốt." Nếu
như không phải là cô muốn giết anh rồi chạy trốn, chuyện sau đó cũng sẽ
không xảy ra.
"Tiểu Ý, anh bảo đảm, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vừa nãy!" Sở Du dùng lời thề son sắt nói với cô.
Lương Ý nghe vậy, chậm rãi cúi đầu, "Tại sao là tôi?" nhỏ giọng tự lẩm bẩm,
cô không hiểu, dựa vào tướng mạo của anh, học thức còn có gia thế, anh
có thể có vô số lựa chọn, nhưng lại cố tình lựa chọn một người bình
thường nhất là cô.
"Chỉ cần anh thích thì không có tại sao cả." Sở Du ôm cô vào trong ngực, kê vào lỗ tai nhẹ giọng nói ra.
"Đại sư Cố, xử lý xong chuyện bên nhà họ Lương chưa?" Mẹ Sở nhìn sang Đại sư Cố đang bận "cắt giấy", giọng nói hơi không kiên nhẫn.
Trong tay Đại sư Cố cầm hình người được cắt chỉnh tề bày ở trên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua hình người xếp ngay ngắn, hài lòng gật đầu.
"Đại sư Cố!" Thấy ông ta không trả lời câu hỏi của mình, mẹ Sở có chút không vui.
Đại sư Cố ngẩng đầu lên, cười cười nói, "Phu nhân, xin chờ một hai ngày nữa, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này."
Mẹ Sở hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn lướt qua hình người trên bàn,
"Chẳng lẽ ông còn muốn lợi dụng những hình người này đi làm việc cho
ông?"
"Phu nhân anh minh." Đại sư Cố vuốt vuốt chòm râu thật dài của mình, bộ mặt tự tin.
Mẹ Sở trợn mắt nhìn, giọng nói trở nên đông lạnh vô cùng, "Đại sư Cố, ông
không biết thật hay là giả vờ không biết, đám hình người này của ông đã
sớm bị Lương Bân lột trần rồi. Ông vẫn còn muốn tiếp tục đùa bỡn bộ xiếc này, ông không cảm thấy buồn cười à?"
"Phu nhân nói sai rồi, lần trước bị vạch trần, là bởi vì tôi bỏ quên tư tưởng của mọi người đối
với cảnh giới xa lạ, hơn nữa Lương Bân không phải là người bình thường,
đương nhiên cũng đề phòng hơn đối với đồ chơi này, cho nên lần này, tôi
sẽ khiến cậu ta bỏ xuống tâm cảnh giới."
"Bỏ xuống tâm cảnh giới? Ông đang nói giỡn hả? Từng có vết xe đổ, làm sao có thể dễ dàng bỏ
xuống tâm cảnh giới của mình." Mẹ Sở xem thường, cũng không tin tưởng
lời nói của đại sư Cố.
Đại sư Cố lắc đầu một cái, "Phu nhân, xin
mỏi mắt chờ xem. Đến lúc đó tự tôi sẽ dâng đầu của cậu ta để chứng minh
năng lực của tôi."
Mẹ Sở cười lạnh, "Tốt. Tôi muốn nhìn xem đại sư Cố thay đổi Càn Khôn thế nào."
Nhà họ Lương
Sau khi cánh cửa bị mở ra, "Chào cậu, tôi là Lâm Tiêu phân đội ba của cục
công an, cậu ấy là đồng nghiệp của tôi, Lý Bình." Hai thanh niên mặc
thường phục đứng ở cửa, vươn tay, lễ phép giới thiệu mình.
Lương Tư nhìn chằm chằm hai người hồi lâu, sau đó nhìn Lương Bân, "Anh, bọn họ. . . . . . Thật sự là cảnh sát?"
Lương Bân không nói gì, ngược lại đám cảnh sát đứng ở cửa nghi ngờ liếc nhau, sau đó chần chờ hỏi, "Xin hỏi, lời này là có ý gì? Chẳng lẽ có người
giả mạo cảnh sát tới tìm các người?"
Lương Bân lắc đầu, cười áy
náy, "Không thể nào, chỉ là trước kia chúng tôi bị trộm, cho nên cảnh
giác hơn một chút." Anh rũ mắt, đuôi mắt nhanh chóng quét một vòng đến
chỗ Đa Đa, phát giác Đa Đa không có gì khác thường, vì vậy đưa đề nghị,
"Vì lý do an toàn, có thể đưa ra căn cước xác nhận của hai người được
không?"
"Dĩ nhiên có thể." Một người cảnh sát trong đó lập tức lấy ra căn cước từ trong túi ti, đưa cho Lương Bân.
Lương Bân nhận lấy căn cước, kiểm tra dung mạo hai người, sau khi xác nhận không nhầm khi trả lại căn cước cho anh ta.
"Tiểu Bân, là cảnh sát phải không?" Cha Lương đứng ở bên cạnh Lương Bân, đôi mắt nhìn chằm chằm đám cảnh sát ở cửa.
Lương Bân gật đầu, "Mời vào. Rất xin lỗi vì trước đó hoài nghi các người."
"Không có việc gì, cẩn thận một chút cũng tốt. Dù sao dạo này, người xấu thật là khó lòng phòng bị." Đám cảnh sát khẽ cười, nói.
Đợi đám cảnh sát bước vào phòng ốc xong, Lương Tư vội vàng đóng cửa, trong
lúc cô khép cửa, cô dường như thấy một đôi mắt xanh biếc lóe ra trong
đêm đen, khi cô dùng ống tay áo dụi mắt, muốn xem rõ hơn, cặp mắt kia đã sớm biến mất dạng.
Sau khi đám cảnh sát ngồi xuống, cha Lương
lập tức đi vào phòng bếp chuẩn bị hai tách trà cho bọn họ. Chốc lát, ông bưng trà ngon bưng vào trong phòng khách rồi để xuống, thấp thỏm bất an hỏi thăm: "Về vụ án con gái tôi mất tích, nghe nói hiện tại các anh đã
có tiến triển mới nhất, xin hỏi tiến triển gì vậy?"
Đám cảnh sát
liếc mắt nhìn nhau, sau đó hơi tiếc nuối nói, "Lương tiên sinh, về tiến
triển mới nhất trong vụ án con gái ông, hi vọng sau khi ông nghe xong
thì đừng quá khích động, bởi vì hiện tại chúng tôi cũng không dám chắc
đó có phải con gái ông hay không."
"Các anh nói như vậy là có ý gì?" Cha Lương kích động xông lên trước, níu lấy cổ áo một người cảnh sát trong đó.
"Cha! Cha đừng làm vậy!" Bân vội vàng đi lên trước, ngăn cha Lương níu lấy cổ áo người ta, trấn an, "Không phải người ta nói vẫn không thể xác nhận
à."
"Lương tiên sinh, chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng của
ông, nhưng xin ông bình tĩnh một chút." Một người cảnh sát khác đi lên
phía trước trấn an cha Lương.
Sau khi trấn an cha Lương một lát,
cha Lương rốt cuộc tỉnh táo lại, ông hít thở sâu một hơi, hỏi: "Trước
mắt rốt cuộc vụ án có tiến triển mới gì?" Mặc dù đã ra cho mình phải
tỉnh táo, nhưng trong giọng nói vẫn không nhịn được xen lẫn tâm tình
kích động.
"Lương tiên sinh, tối ngày hôm qua có người báo cảnh
sát, ở trong một thùng rác phát hiện bộ phận cơ thể người, theo phán
đoán nghiệm thi, thời gian thi thể này tử vong là mấy ngày gần đây,
nhưng thi thể bị tách rời tan tác, còn có một vài bộ phận thân thể người còn chưa tìm thấy, trong thời gian ngắn chúng tôi không thể xác nhận
thân phận thi thể. Căn cứ theo vụ án mất tích mấy ngày trước của Lương
tiểu thư, thi thể này có thể là Lương tiểu thư . Cho nên chúng tôi hi
vọng các người có thể đến bót cảnh sát làm kiểm tra ADN." Cảnh sát mới
vừa bị bóp cổ đã bình tĩnh nói xong sự việc.
Cha Lương nghe xong, cả người ngồi liệt ở trên ghế sofa, ngây người như phỗng, nói cũng sẽ không nói nổi.
Lương Tư sợ run hồi lâu, phục hồi tinh thần lại, kéo ra một nụ cười miễn
cưỡng, giọng nói cứng đờ trấn an Cha Lương, "Cha, còn chưa xác định đâu, chúng ta không thể sớm kết luận, không phải sao?"
"Tiểu Tư nói đúng. Cha, chúng ta không thể hoảng sợ, thi thể đó không nhất
định là tiểu Ý, chỉ là thời gian trùng hợp mà thôi." Lương Bân cũng an
ủi.
"Lương tiên sinh, chúng tôi nói đến thế thôi. Hi vọng ngày
mai các người có thể nhanh chóng tới làm kiểm tra ADN." Sau khi đám cảnh sát nói xong thì rời khỏi nhà họ Lương.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!