Cúp điện thoại, Tinh Thần lâm vào trầm tư, Dương Như đã bắt đầu động thủ? Chỉ mới như vậy đã đứng ngồi không yên?
A, loại thủ đoạn sử dụng xe cộ này không hổ phong cách của bà ta, so với thủ đoạn hạ dược cưỡиɠ ɠiαи còn tàn nhẫn hơn, khiến cô một chiêu lập tức mất mạng.
Thật là độc ác
Chuyện này tuy không đả thương đến cô, nhưng cũng đã làm vang lên hồi chuông cảnh báo cho cô, phải luôn luôn đề phòng thủ đoạn của Dương Như có thể tùy thời xuất hiện.
Xe đi không nhanh, thêm nữa chiếc xe cũng đang đi trên tuyến đường ngoại thành vắng vẻ. Nên khi Tống Tinh Thần nghe điện thoại, bao gồm cả tài xế lẫn Mộ Đình Tiêu hoàn toàn nghe thấy được nội dung cuộc trò chuyện.
Đôi mắt mỏng lạnh của anh hơi liếc nhìn Tinh Thần, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, khóe môi còn cong lên nụ cười lạnh nư có như không, trong ánh mắt có sự chờ mong.
Cô gái này chẳng lẽ không sợ?
Không biết sợ hãi là gì sao?
Một khi xảy ra tai nạn, cho dù không chết cũng sẽ bị thương. Thậm chí dù khi cô chỉ là gãy chân, thì khi đó cô cũng có khả năng trở thành đối tượng bị vứt bỏ của Tống gia.
Anh đã điều tra qua, Tống Tinh Thần không phải là con ruột của Tống Húc cùng Dương Như, mà là được nhận nuôi.
Xét thái độ đối xử của Dương Như đối với Tống Tinh Thần, hẳn là cô đã sớm liền biết bản thân không phải là con gái ruột, cho nên mới bị ngược đãi từ nhỏ.
Rốt cuộc là hận đến bao nhiêu mới có thể đem một cô gái chưa đến mười tám, là đứa con gái nuôi từ nhỏ dưới mái hiên đi chết?
Cô biết sợ hãi cũng vô dụng, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, dù là phủ đầy bụi gai, cũng chỉ có thể đi tiếp, kiên cường bước tiếp mới có thể đến được lối ra.
Trong mắt cô hiện lên những điểm sáng, vô cùng loá mắt, xinh đẹp cực kỳ.
"Mộ Đình Tiêu, anh không cần lo lắng em sẽ xảy ra chuyện. Hãy ở Đế Đô chờ em đi, nửa năm sau em sẽ nhập học Đế Đại, trở thành bạn cùng trường với anh."
Đế Đại, cuộc đời cô vừa mới bắt đầu, tương lai tràn ngập hy vọng, và còn sẽ gặp được Lâm Giai Vi, Mộ Lệ Sâm...
Thật là chờ mong.
Cô đã cực kì nôn nóng rồi đây.
Edit: Quản Thanh Nhan. Chỉ đăng trên truyenwiki1.com
......
Tới cổng tổ trạch Tống gia, trước lúc Tinh Thần xuống xe, Mộ Đình Tiêu nói: "Tôi chỉ đưa cô đến đây, không đi vào làm phiền Tống lão gia tử nữa, biết ông thân thể vẫn khỏe mạnh, ông nội cũng yên tâm."
Tinh Thần xuống xe, đứng trước cổng lớn tổ trạch, vừa cười vừa vẫy tay với Mộ Đình Tiêu: "Em đi vào đây, anh cũng nhanh chóng trở về đi, đến cũng lâu rồi, Mộ gia gia sẽ lo lắng."
Thân phận Mộ Đình Tiêu không thể so người bình thường, sở dĩ anh hành sự khiêm tốn là bởi vì sự cạnh tranh ở Mộ gia so Tống gia càng kịch liệt, cũng càng tàn nhẫn hơn.
Kiếp trước khi quen biết với Mộ Đình Tiêu và Mộ Lệ Sâm, cô đã được tiếp thu rất nhiều kinh nghiệm, cũng như tận mắt nhìn thấy những vụ ám sát.
Ánh mắt Mộ Đình Tiêu cố định lên bóng lưng thẳng tắp tinh tế của cô, cho đến khi bóng dáng đó biến mất trong hoa viên Tống trạch.
Sau khi Sở Vân lên xe, nói: "Thái tử gia, không biết ngài có cảm giác được không. Đó là Tống tiểu thư dành sự lo lắng cho ngài còn hơn cả cho chính mình."
Những lời nói vừa rồi chẳng qua cũng chỉ là vài lời dặn dò đơn giản, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe ra chuyện cô biết tình trạng Mộ gia, và lo lắng cho Mộ Đình Tiêu
"Lái xe."
"Vâng."
Mộ Đình Tiêu ngắm nhìn các đình đài, lầu các trong hoa viên, núi giả, nhà thuỷ tạ*, năm tầng lầu mang kiến trúc nước nhà....
*Nhà thủy tạ là nhà xây trên mặt nước, để làm nơi giải trí (ảnh cuối chương)
Thái tử gia rốt cuộc cũng chịu về Đế Đô, trong lòng Sở Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn cũng không phải không muốn ở lại, nhưng Mộ lão ngày nào cũng gọi điện đến thúc giục, hỏi khi nào Đình Tiêu trở về.
Hắn cũng làm gì mà có lá gan thúc giục thái tử gia, nên chỉ có thể nói bóng nói gió rằng Mộ lão gia tử nhớ anh, muốn anh về Đế Đô sớm chút.
Lần này vốn định sau khi đưa quà sinh nhật xong rồi sẽ trở về trong đêm, ai biết bởi vì tam tiểu thư Tống gia nên mới chậm trễ lâu như vậy.
Nhưng, lần này đi, tam tiểu thư Tống gia phải làm sao bây giờ?
Vừa rồi hắn cũng nghe được điện thoại kia nên có thể nghe ra, người Tống gia động thủ với cô chính là trực tiếp đánh vào mạng của cô, muốn cô mất mạng.
Một tiểu cô nương còn chưa tròn 18 có thể trốn thoát?
"Thái tử gia, chuyện tam tiểu thư Tống gia, cô ấy có thể tự mình giải quyết chứ?"
Một tiểu cô nương xinh đẹp, còn là học bá, vừa gặp đã thương với thái tử gia, không bị sự lạnh lùng của thái tử gia dọa chạy, đúng là khó có được.
Mi tâm Mộ Đình Tiêu nhíu chặt.
Thao lý thuyết mà nói chuyện của Tống Tinh Thần anh không nên xen vào. Quãng đường còn lại cô chỉ có thể tự mình đi, đến lúc đó khi anh ở tận Đế Đô cũng hữu tâm vô lực.
Cho nên anh vừa đi, cô thật sự sẽ xảy ra chuyện thì sao?
Mộ Đình Tiêu hỏi: "Lăng Phong hiện tại đang làm gì?"
"Hắn bị Mộ lão gia tử phái ra ngoài làm nhiệm vụ, hôm qua vừa hoàn thành Hiện giờ đang trên đường về."
"Còn có nhiệm vụ tiếp theo không?"
"Không có, hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ còn không phải bởi vì ngài không chịu trở về Đế Đô sao. Do đó Mộ lão gia tử dùng người của ngài để trút giận, cũng may nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn, làm Mộ lão gia tử không có lời nào để nói."
"Cậu lập tức bảo hắn trong đêm đi đến thành phố S, bảo vệ Tống Tinh Thần."
Sở Vân nghe xong, dẫm mạnh phanh cho xe ngừng ở ven đường
"Có thật không? Ngài bảo hắn đến bảo vệ tam tiểu thư? Tôi nói rồi tam tiểu thư là tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy, nếu bị khi dễ chưa chắc sẽ có người che chở, sẽ phải ăn thiệt. Chỉ trách cô ấy vẫn chưa có thử đoạn cũng như bối cảnh, tôi rất lo lắng rằng sau nửa học kỳ nữa cô ấy có đến Đế Đo báo danh đúng kì hạn không."
"Đương nhiên, tam tiểu thư Tống gia cũng không phải giống nhau các cô gái khác..." Cô ấy là người có khả năng trở thành thái tử phi của tập đoàn Mộ thị trong tương lai đó.
Vất vả lắm thái tử gia mới có chút hứng thú với mộ cô gái, nếu bỏ lỡ tam tiểu thư chắc sẽ phải chờ thêm không ít năm nữa
Mộ Đình Tiêu nhì sắc mặt tươi rói của Sở Vân, có chút chướng mắt.
"Lái xe, câm miệng."
"Đã rõ, thái tử gia."
......
Tinh Thần đi vào đại sảnh, đã nghe thấy Khuê thúc cao hứng nói: "Đến rồi, tiểu thư trở lại rồi. Lão gia tử tam tiểu thư đã trở lại."
Ông nội Tống đứng lên, quan sát cả ngưởi Tinh Thần một phen, tóc dài để xõa óng mượt, đồng phục phẳng phiu, cặp sách cũng không có thiệt hại gì.
Lúc này trái tim ống mói thả lỏng ra.
Vừa nghe chuyện xe đón cô bị đâm ở Ngô Giang, trái tim ông đều căng hết lên. Dũ đã gọi điện thoại, và được cho biết là không có chuyện gì.
Nhưng ông vẫn lo lắng, cho đến khi tận mắt nhìn thấy người, cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Ông nội Tống đi qua đi lại, cẩn thận nhìn toàn thân cô trên dưới một lần nữa. Xác định là không có xây xước gì, mới kéo cô đến ghế ngồi xuống.
"Bị hoảng sợ không? Tài xế cũng thật là, nhất định phải véo cậu ta mấy cái. Cũng may là khi xe đang trên đường đi đón mới gặp chuyện, chứ nếu cháu mà ở trên xe, chắc chắn sẽ dọa ông bị bệnh tim mất."
"Không có việc gì đâu, ông nội."
"Không có việc gì thì tốt, đi cất cặp sách, rồi rửa tay đi, chúng ta ăn cơm."
Tinh Thần ngoang ngoãn đáp: "Vâng ông nội."
Chờ Tinh Thần lên lầu, ông nội Tống mới chau mày nói: "Tô phải suy nghĩ nên cấp thêm một chiếc xe bảo mẫu chống đạn, thêm vệ sĩ không? Hiện giờ đi trên đường cái đều có thể xảy ra chuyện, thật là quá điên rồ."
"Lão gia tử, có lẽ thật sự là tai nạn ngoài ý muốn thì sao?"
"Một chiếc xe đưa đón thêm 3 chiếc xe vệ sĩ, bốn chiếc đi liền liền nhau cũng đủ để nói lên rồi. Chiếc xe tải đó chẳng nhẽ lại không có mắt mà nhìn, cứ phải nhằm vào chiếc xe đưa đón Tinh thân mà đâm vào. Nếu không phải tai nạn ngoài ý muốn, Tinh Thần cũng sẽ chết đi như vậy sao? Đứa nhỏ này tôi đã mắc nợ nó quá nhiều, con bé không thế xuất hiện bất luận chuyện gì ngoài ý muốn nữa. Đời này điều sai lầm lớn nhất của tôi chính là đưa nó cho Dương Như nuôi, tôi rất hối hận mà thời gian cũng không còn nhiều. Nên tôi phải đối đãi thật tốt với đứa nhỏ này."
"Vâng, lão gia tử ngài có lòng rồi."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!