Trần Mỹ An không biết lúc bản thân tỉnh lại đã là mấy giờ, chỉ thấy cơ thể thật ấm áp cả người cũng khô ráo, còn đang năm trên một chiếc giường mềm mại.
Cô nhìn quanh một lượt đây chính là căn hộ của Thanh Tùng, Mỹ An nhớ ra rồi, là chính Thanh Tùng đã cứu cô.
“Em tỉnh rồi sao?" - Thanh Tùng đang mặc tạp dễ từ trong bếp chạy vào.
“Em thấy đỡ hơn rồi." - Mỹ An nhẹ giọng nói.
Thanh Tùng nhanh chóng bước tới ngồi cạnh giường, đưa tay lên sờ trán cô rồi lại sở mặt cô, lắc đầu nói: “Không được, em còn chưa hạ sốt.
Em nằm xuống nghỉ thêm chút đi, chảo anh nấu sắp chín rồi, ăn xông rồi uống thuốc vào" “Thanh Tùng..." - Mỹ An không biết phải nói gì với cậu nữa, đã rất lâu rồi không ai đối xử dịu dàng với cô như thế, trái tim đầy những tổn thương của cô không khỏi rung động.
“Em không cần nói gì đâu, ngoan ngoãn ngủ thêm một lát đi.” - Thanh Tùng đặt tay cô vào trong chăn, kéo chăn chỉnh chu lại cho cô rồi lại trở ra phòng bếp.
Trần Mỹ An cuộn tròn trong chiếc chăn ẩm áp nghĩ tới những giờ phút bị mắc kẹt kia, cô đã rất sợ, rất cô đơn.
Cô tự hỏi nếu không có Thanh Tùng có phải cô sẽ bị nhốt ở đó tận một đêm hay không?
Lưu Thanh Tùng đưa đến trước mặt cô một tô cháo trắng thịt bầm, Mỹ An cúi mặt xuống ăn mà sống mũi có chút cay cay.
Cô nhớ lại ngày tháng trước đây còn bên gia đình, mỗi lần cô sốt, mẹ cô cũng tự tay xuống bếp như thế, chị gái thì luôn ngồi bên giường nằm lấy tay cô kể chuyện cho cô nghe.
“Anh nấu em có vừa miệng không?" "Ngon làm ạ." - Mỹ An mim cười.
Thanh Tùng thấy có ăn ngon miệng cũng yên lòng, lấy nước và thuốc cho cô, cậu còn chuẩn bị một ít mứt trái cây cho cô.
“Anh nhớ em rất sợ đảng" “Thanh Tùng, sao anh lại tốt với em như thế chứ?" Mỹ An nhẹ giọng nói, cô vẫn luôn lạnh nhạt với cậu, trước đây Thanh Tùng nhiệt tình theo đuổi đến đầu thì cô cũng làm ngơ.
Bốn năm không gặp vậy mà Thanh Tùng cũng không thay đổi, một lòng đối đãi với cô.
“Anh đã nói sẽ bù đắp cho em mà, anh biết em là cô gái tốt, em không thể xấu xa như người ta nói." - Thanh Tùng dịu dàng nằm lấy tay cô, cậu nhận ra cô đã có chút rung động với mình rồi.
Mỹ An cười chua chát, tại sao người tin tưởng cô nhất lại là người cô luôn tránh né.
Người cô hết mực yêu thương, đầu ấp tay gối hơn hai năm lại không có nửa điểm tin tưởng dành cho CÔ.
Lưu Thanh Tùng thấy vai Mỹ An hơi run lên, vươn tay qua ôm lấy vô về: “Không sao, không sao, mọi chuyện qua hết rồi, em có thể tâm sự với anh."
Mỹ An nghiến răng không nói lời nào cả, chỉ tựa vào lòng Thanh Tùng mà rơi nước mặt mặt, cô nghĩ mình có thể yếu đuổi một hôm nay mà, cô đã chịu đựng đủ rồi.
Lưu Thanh Bách lúc này đang ở nhà Ngô Linh Chi nói chuyện phiếm với cha mẹ cô ta, anh mặc dù vô cùng chán nản nhưng vẫn giữ một thái độ chuẩn mực.
Anh nhíu mày nhìn cuộc gọi tới từ Minh Thái, nếu là công việc thì cậu hẳn sẽ gửi mail chứ không phải là gọi trực tiếp, anh đi ra ngoài nghe điện thoại “Tổng giám đốc, cô Mỹ An bị người ta nhất ở nhà vệ sinh được cậu Thanh Tùng cứu đi rồi."
Lưu Thanh Bách dứt khoát cúp máy khi chưa nghe hết, anh điều chỉnh hơi thở, không biểu lộ sự tức giận của mình lên gương mặt, anh quay lại bàn cơm, chậm rãi nói: bác "Công ty có chút chuyện gấp, cháu phải đi trước, xin lỗi hai Linh Chi vừa nghe anh nói thể liên có chút tái mặt, vươn tay năm lấy cánh tay anh, khẩn thiết nói: “Anh đừng đi mà, khó khăn lắm mới đến.
Lưu Thanh Bách cong môi cười với Linh Chi nhưng lại gạt tay cô ra.
Lưu Thanh Bách lái xe tháng đến căn hộ của Thanh Tùng, anh đoán câu chỉ có thể mang cô về đây thôi.
Anh không biết bản thân rốt cuộc tức giận vì điều gì, vì Mỹ An bị hãm hại trong ngay ngày đầu đi làm tại công ty của mình hay vì người cứu cô là Thanh Tùng.
Sao cũng được, anh nhất định phải tách hai người kia ra.
Lưu Thanh Bách không bấm chuông mà mạnh mẽ đập cửa nhà Thanh Tùng.
Thanh Tùng đang vỗ về Mỹ An trong kia thầm chửi tên điên nào lại đến nhà cậu không đúng lúc như này “Anh ra xem ai đi.
- Mỹ An cũng chợt bừng tỉnh lại, ngồi dậy quẹt nước mắt.
“Được rồi, để anh ra." - Thanh Tùng hai tay nắm chặt thành quyền, tự nói tốt nhất là chuyện chính đáng nếu dám liền phiền cậu cùng Mỹ An bồi đắp tình cảm vì chuyện không đâu, cậu không nương tay đâu.
“Anh hai?"
Lưu Thanh Bách không thèm quan tâm đến biểu cảm bất ngờ của Thanh Tùng trực tiếp xông vào nhà.
“Anh làm cái gì vậy hả?” - Thanh Tùng hét lên muốn ngăn anh lại.
Lưu Thanh Bách chả buồn trả lời cậu, nhìn quanh nhà tìm kiếm bóng dáng Mỹ An.
Mỹ An nghe động tĩnh không nhịn được từ phòng ngủ bước ra, Thanh Bách vừa nhìn thấy cô là kích động bước tới năm lấy cổ tay lỗi đi.
Bạn đang đọc bộ truyện Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí), truyện Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí) , đọc truyện Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí) full , Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí) full , Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí) chương mới