Trần Thanh Duy lái xe đưa Thư Kỳ về khu nhà trọ của cô.
Do còn phải xử lý công việc của mình nên anh chẳng thể ở lại cùng cô.
Sau khi nhìn thấy cô vào nhà, anh nán lại thêm một lúc rồi quay đầu xe rời đi.
Thư Kỳ đứng sau tấm rèm bên ô cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh rời đi mà trong lòng lại nặng trĩu.
Nếu cứ tiếp tục thế thì e là cả đời này cô cũng không thể trả hết.
Mà thứ anh cần cô cũng chẳng thể nào cho anh.
Khẽ thở một hơi thật dài, cô im lặng đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm.
Trăng hôm nay lại chẳng được tròn, chỉ khuyết một mảnh treo vắt vẻo trên nền trời đêm.
Đến cả trăng kia cũng lúc tròn lúc khuyết, thì thử hỏi trên đời này liệu có mấy ai được trọn vẹn một tình yêu.
Anh và cô, có lẽ là đúng người nhưng lại sai thời điểm.
Người ta nói, đúng người sai thời điểm là sẽ mang hối tiếc cả một đời.
Bản thân cô chẳng còn dám mộng mơ đến hạnh phúc, cô chỉ mong sao cho người đàn ông ấy gặp được đúng người, người tốt hơn cô để xứng đáng bên anh.
Xoay người đi vào trong, Thư Kỳ vào bếp rồi tự nấu cho mình một bát mí ăn liền.
Lúc nãy đi ăn, cô cũng chẳng gấp được mấy đũa thì đã lên cơn đau dạ dày.
Vậy nên lúc này, bụng của cô vẫn đang đói cồn cào.
Nếu là cô của nhiều năm về trước thì có lẽ sẽ không thể nuốt trôi những thứ như mì ăn liền đâu.
Nhưng sau khi trải qua bao nhiêu thăng trầm giông gió, cô nhận ra được rằng, được ăn no chính là một loại hạnh phúc.
Thức ăn dù đắc hay rẻ, dù ngon hay dở chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được.
Vừa mới châm nước vào bát mì thì bên ngoài lại có người gõ cửa khiến cô giật mình.
Đã khuya thế này rồi, ai lại còn đến gõ cửa vậy chứ.
Hơn nữa...!sống ở đây cô cũng không có bạn bè, vậy thì...!rốt cuộc là ai...
Loay hoay mãi cô cũng tìm được một thanh gỗ ở trong góc bếp.
Cầm chặt thanh gỗ trên tay, cô mím môi rồi đi về phía cửa.
Chậm rãi mở cửa ra, người trước mặt khiến cô bất ngờ đến mức đánh rơi cả thanh gỗ trên tay.
Nhìn thanh gỗ nằm trên sàn, Bối Giai Giai nhíu mày nhìn cô với biểu cảm không hài lòng rồi hỏi.
"Ngô Thư Kỳ, cậu định đánh tôi sao?"
Thư Kỳ đặt tay lên ngực trái để tự trấn an bản thân mình.
Thật sự đúng là bị cô ấy dọa đến sợ chết luôn rồi.
Cơ mà tại sao Giai Giai lại biết cô ở đây mà đến vậy nhỉ?
"Sao hả, nhìn thấy tôi, cậu bất ngờ lắm có đúng không?"
Bối Giai Giai nhìn cô với đôi mắt vô cùng thích thú và tự đắc.
Thư Kỳ nhìn bộ dạng này của cô ấy, thật sự là muốn đánh người mà.
"Tại sao cậu lại biết tôi ở đây?"
"Uầy! Ngô nhị tiểu thư à, cậu không thể mời người ta vào trong trước rồi mới nói có được không hở?"
"Xin lỗi xin lỗi! Tôi quên mất, cậu vào đi."
Bối Giai Giai đi vào trong, Thư Kỳ cẩn thận đóng cửa lại rồi đi vội vào phòng bếp.
Bạn đang đọc bộ truyện Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp, truyện Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp , đọc truyện Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp full , Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp full , Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp chương mới