Chúng ta không còn nợ nhau...
Câu đó cô nói ra nghe sao mà nhẹ nhàng quá.
Có phải là vì trái tim cô đã chai sạn nên chẳng còn thấy đau nữa đúng không?
Hàn Thiếu Phong đứng nhìn cô, đôi mắt ấy mang theo chồng chất bao nhiêu là tâm sự.
Người trước mặt này sao xa lạ quá, chẳng phải là Ngô Thư Kỳ của trước đây nữa rồi.
Là do thời gian đã mài dũa hay là do lòng người đã nguội lạnh từ lâu.
Liệu bây giờ khi anh hối hận rồi, anh có thể tìm lại được cô của ngày xưa hay không.
Hai người đứng trên một con dốc nhỏ, dưới tầm mắt là biển cả bao la.
Thư Kỳ lắng lòng mình lại, an tĩnh nhìn biển xanh rộng lớn mông mênh.
Trải qua bao nhiêu lần thương tổn, trái tim cô cũng đã mệt mỏi lắm rồi.
Thôi thì cứ mượn câu mà người ta vẫn hay nói "Hãy để hoa là hoa, cổ thụ là cổ thụ".
Để anh là vì tinh tú trên bầu trời đêm, còn cô là mặt nước tĩnh lặng, chỉ có thể nhìn anh từ phía xa chứ mãi mãi cũng không thể chạm vào.
Có những mối quan hệ dù không muốn buông thì cũng không thể nào giữ lại được nữa.
Càng cố chấp càng chỉ khiến bản thân mình đau lòng.
Tổn thương mình tổn thương luôn cả những người xung quan.
Vậy nên cô trả anh về với bầu trời tự do ấy, xin anh để cô về với biển cả an yên.
"Nói đi, anh tới đây để làm gì?"
Thư Kỳ hỏi anh, trong giọng nói mang theo chút tâm tư buồn khó tả.Bốn năm trước, anh làm đủ mọi cách để khiến cô rời xa anh.
Bốn năm sau trở về, anh lại cứ hết lần này đến lần khác tìm đến cô.
Cô thật sự muốn biết, đến cuối cùng, anh là đang muốn gì ở cô.
"Nếu như tôi nói là tôi nhớ em nên đến gặp em thì em có tin không?"
Nghe xong lời anh nói, cô không trả lời mà chỉ cúi mặt xuống rồi kéo ra một nụ cười buồn.
Thời gian trôi qua mau, cô nào đâu còn là Ngô Thư Kỳ của bốn năm trước.
Trải qua bao nhiêu gian khó, cuộc sống này đã khiến cô trở nên bất cần mọi thứ mất rồi.
Nếu là cô của trước đây, khi nghe anh nói những lời đó chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Nhưng còn bây giờ, nghe được những lời đó là chỉ khiến cô cảm thấy xót xa và buồn cười mà thôi.
"Hàn Thiếu Phong, anh có biết không...!Hoa đã tàn rồi thì dù anh có làm cách nào đi chăng nữa cũng không thể khiến nó một lần nữa lại nở rộ được.
Chuyện tình cảm cũng giống như vậy.
Dù cho tôi đã từng yêu anh nhiều đến mấy thì sau khi trải qua những tổn thương đó tôi thật sự không thể nào tiếp tục được với anh."
"Anh biết..."
"Nếu anh đã biết thì còn tìm tôi làm gì?
Anh im lặng nhìn cô, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Phải rồi...!tình yêu của cô là do anh tự mình đánh mất.
Vậy thì bây giờ, anh làm gì có tư cách để đau lòng đây.
Nhưng...!Nhưng anh thật sự rất nhớ cô.
Đưa tay kéo cô về phía mình, anh xoay cô lại rồi hôn lên đôi môi hồng hồng ấy.
Bạn đang đọc bộ truyện Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp, truyện Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp , đọc truyện Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp full , Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp full , Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp chương mới