Thư Kỳ bỗng chốc lặng người đi.
Đâu đó trong lòng cô đột ngột đau thắt lại.
Hàn Thiếu Phong...!Hàn Thiếu Phong và Hoắc Tử Yên...!hai người họ sắp đính hôn rồi sao...
Dù cô đã nói sẽ trả anh về với bầu trời tự do kia, vậy nhưng tại sao khi nghe đến điều này, bản thân vẫn không thể tự cầm lòng được mà rơi nước mắt.
Nơi mềm mại nhất trong lòng vẫn cứ nhói lên từng cơn.
Cảm giác này vừa đau đớn lại vừa khó chịu biết nhường nào.
Trần Thanh Duy âm thầm qua sát biểu cảm của cô.
Nhìn thấy sự sụp đổ bên trong đáy mắt ấy, anh vẫn là cảm thấy buồn cười.
Buồn cười cho cô đau đến tâm can phế liệt mà vẫn cố chấp yêu người đã làm mình tổn thương.
Buồn cười cho anh lặng lẽ đi theo phía sau cô dẫu cho cô chưa từng ngoảnh mặt nhìn lại dù chỉ một lần.
Buồn cười cho duyên phận trêu ngươi, nếu đã chẳng thể thành đôi cớ sao lại tạo ra những cuộc gặp gỡ.
Có một câu nói nghe thôi cũng đủ khiến người ta đau lòng...! "Bước đầu đã sai thì vạn bước tiếp theo cũng đều sai".
Sai rồi thì sao...!thì cũng đau cũng hận.
Chỉ là có hận đến mấy thì cũng vẫn cố chấp không chịu buông tay.
Cô như vậy, anh cũng như vậy...
"Thư Kỳ...!"
"À...!Em phải đến bệnh viện rồi! Anh có muốn đi cùng không?"
"Thư Kỳ, chuyện đó..."
"Thanh Duy! En và anh ấy đã không còn bất kì mối quan hệ nào nữa rồi.
Đoạn đường tiếp theo cho dù anh ấy chọn đi cùng ai chăng nữa thì cũng không còn liên quan gì đến em."
"Đồ ngốc! Nếu đau lòng thì cứ ôm anh mà khóc.
Gắng gượng như vậy không phải sẽ càng thêm nặng lòng sao?"
"Không...!Không khóc!"
Nói là không khóc nhưng khóe mắt vẫn là đỏ lên rồi.
Trần Thanh Duy chỉ biết cười khổ, bàn tay anh kéo cô ôm vào lòng, mang gương mặt nhỏ nhắn ấy giấu vào trong ngực mình.
"Khóc đi, giữ trong lòng sẽ khó chịu lắm."
Thư Kỳ im lặng, hoàn toàn không phát ra bất cứ một âm thanh nào.
Chỉ là anh biết, cô đang cố gắng kìm nén lại tiếng nấc nghẹn trong lòng mà thôi.
Bởi lẽ...!nước mắt của cô đã thấm ướt áo anh rồi.
Cô đau một còn anh thì sao...!anh phải nói gì khi nhìn thấy người mà mình yêu thương nhất lại đang đau lòng vì người khác đây...!Giá như có thể, giá như có thể...!anh nguyện dùng tất cả mọi thứ mình có để đánh đổi.
Đổi lại...!xóa hết những kí ức bi thương của cô có được không...
"Ngoan! Khóc xong rồi thì phải sống thật vui vẻ có biết chưa?"
"Vâng! Cảm ơn anh."
"Đi thôi! Em nói muốn đến bệnh viện mà.
Anh đưa em đi."
Thư Kỳ nhìn anh rồi mỉm cười.
Cô khẽ gật đầu rồi khoát tay anh.
"Chúng ta đi!"
Trần Thanh Duy không đáp lại nhưng trong lòng anh rõ ràng là đang nhảy múa.
Cuối cùng anh cũng đã chờ được câu trả lời của cô rồi.
Cái khoát tay này...!có phải là cô đã đồng ý mở lòng với anh rồi đúng không.
Ánh nắng dịu dàng ôm ấp cặp đôi trẻ.
Vài cơn gió tinh nghịch khe khẽ cất tiếng hát vu vơ.
Khung cảnh bình yên trong chốc lát lại trở nên rộn ràng đến lạ.
Phải chăng là do lòng người vui vẻ nên cảnh vật cũng thức giấc hò reo.
Thanh Duy đưa mắt sang nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ kéo ra một nụ cười dịu dàng.
Chỉ cần cô cho anh một cơ hội, quãng đời còn lại anh gánh vác mọi thứ thay cô.
Bóng hai người khuất dần xa trên con đường mòn nhỏ.
Bạn đang đọc bộ truyện Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp, truyện Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp , đọc truyện Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp full , Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp full , Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp chương mới