Ba giờ sáng...
Lan Chi đứng trong căn phòng nhỏ trên tầng, đôi mắt đượm buồn nhìn mọi chuyện đang diễn ra bên dưới tầng kia.
Cô gái ấy có mái tóc màu nâu hạt dẻ, làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn mang dáng vẻ xịn đẹp động lòng người.
Lúc đầu nãy cô còn không biết cô ấy là ai, bây giờ thì xem như đã biết rồi.
Cô ấy...!Là vị hôn phu của anh...
Lúc gặp lại, cô còn cho rằng anh vẫn độc thân.
Vậy mà...!Ha...!Vẫn là cô nghĩ nhiều rồi.
Nếu đã vậy thì cô chỉ có thể chúc anh hạnh phúc mà thôi.
Lan Chi khẽ cười rồi xoay người đi về phía đối diện.
Cô ngồi xuống giường rồi nhắm mắt lại, bỏ mặc hết tất cả những suy nghĩ hỗn độn trong lòng.
"Cô còn đến đây làm gì?"
Tần Mạt không mặn không nhạt mà hỏi người trước mặt.
Ánh mắt anh nhìn Tuệ Nhi chỉ toàn là sự lạnh lẽo cùng chán ghét.
Đã cắm sừng anh mà còn dám đến tận đây, phải nói là cô ta to gan không sợ chết hay là nói do anh quá nhân từ đây.
Tuệ Nhi nhìn anh rồi ứa nước mắt, cô ta thật sự rất sợ bộ dạng lạnh lùng này của anh.
Bàn tay thon thả đưa ra níu áo anh, cô ta nhỏ giọng ủy khuất.
"Tần Mạt, anh nghe em nói đi, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu."
Tần Mạt nhìn cô gái trước mặt, càng nhìn càng thấy buồn cười.
Rõ ràng là tận mắt anh chứng kiến cô ta vào khách sạn với người khác, vậy mà còn nói là không như anh nghĩ.
Vậy thì anh phải nên nghĩ gì mới đúng nhỉ...! Nghĩ là hai người họ đơn thuần trong sáng, hay là nên nghĩ tại anh hoa mắt chóng mặt nên mới nhìn nhầm...
"Lâm Tuệ Nhi...!Tôi mệt rồi, không muốn nghe cũng không muốn gặp cô nữa."
"Tần Mạt...!Em biết anh thương em mà.
Có phải là vì cô ta nên anh mới lạnh nhạt với em có đúng không?"
"Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ."
"Tần Mạt...!Em xin lỗi! Anh bỏ qua cho em lần này đi được không?"
"Cút! Đừng bao giờ đến làm phiền tôi nữa.
Nhìn thấy cô chỉ làm bẩn mắt tôi."
Lâm Tuệ Nhi câm nín, cô ta thật sự chưa từng tưởng tượng ra được bộ dạng lạnh lùng này của anh.
Ngày đó yêu nhau, Tần Mạt luôn ân cần và dịu dàng biết mấy, chẳng bao giờ anh nặng lời với cô.
Vậy mà bây giờ...
"Tần Mạt...!"
"Hoặc là cô tự đi, hoặc là tôi sẽ gọi người tới đưa cô đi."
Lâm Tuệ Nhi nhìn anh thật lâu, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Cô ta hiểu tính anh, lúc đang nóng giận thì sẽ chẳng nghe lọt tai chữ nào.
Hôm nay cứ tạm rời đi vậy, đợi khi khác sẽ lại đến tìm anh.
"Em biết anh đang giận! Em về trước, hôm khác chúng ta lại nói chuyện."
Tần Mạt không buồn trả lời, cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Lâm Tuệ Nhi chỉ biết thở dài mà xoay người đi.
Khi cô ta vừa bước ra khỏi cổng, cánh cổng lập tức bị anh đóng lại thật mạnh tay, giống như thay cho lời cảnh cáo.
Lâm Tuệ Nhi cắn răng nhìn vào trong, lại nhìn lên căn phòng nhỏ trên tầng mà Lan Chi đang ở.
Cô ta cong khóe môi lên cười, ánh mắt đầy nham hiểm.
"Muốn cướp người đàn ông của tôi...!Tốt thôi, vậy chúng ta cứ từ từ mà chơi vậy."
________
Ánh nắng dịu dàng xuyên qua kẽ lá, mang ấm áp tràn vào phòng bệnh.
Đêm qua Thư Kỳ ngủ rất ngon, cũng không có gặp ác mộng như ngày thường.
Chỉ là trong lúc mơ màng, cô dường như cảm thấy có ai đó đang ôm lấy mình.Hoặc cũng có thể là cô bị ảo giác đi.
Cố dùng sức để ngồi dậy, Thư Kỳ cảm thấy mình mệt đến sắp chết rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp, truyện Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp , đọc truyện Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp full , Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp full , Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp chương mới