Đợi đến khi màn đêm cô đơn về, lại nhẹ nhàng. lấy ra, chắp vá, liế./m láp, vỗ về.
Cảm nhận sự đau đớn đến tận linh hồn lần. nữa, nhưng từ đầu đến cuối cũng không cách nào hoàn toàn lành được...
Mà hai trái tìm đều cùng mang vết thương sâu. sắc đó, trong đêm nay đã bao dung nhau, đồng cam cộng khổ.
Trong giấc mơ yên tĩnh và đau đớn, hô hấp. của Lâm Mặc Ca dần dần ổn định, đến nhịp tim cũng từ từ yếu đi.
Quyền Giản Li biết cô đã ngủ rồi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô: Đừng yêu anh... Mặc Nhi... Đừng động lòng với anh...”
Ẩm!
Giống như lời nói mê sảng trong mơ, bỗng. chốc xua tan hết sự buồn ngủ của cô.
Cũng đánh một cái thật mạnh lên trái tim cô.
Đột nhiên máu chảy đầm đìa.
Anh nói, đừng yêu anh.
Anh nói, đừng động lòng với anh.
Anh gọi cô là Mặc Nhi.
Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy?
Lợi dụng sau khi cô được sưởi ấm rồi, hung hăng ném cô vào đáy biển lạnh như băng, mãi mãi cũng không thấy ánh mặt trời nữa.
Hô hấp của Quyền Giản Li dần đều đặn.
Còn Lâm Mặc Ca thì vẫn luôn mở mắt, đợi trời dần sáng.
Rõ ràng cô đã sớm biết rõ sự vuốt ve an ủi giữa cô và anh chỉ là phù du, thậm chí còn không bền lâu bằng những đóa pháo hoa rực rỡ kia.
Nhưng tại sao khi nghe thấy anh chính miệng nói ra những lời tuyệt tình đó, tìm của cô vẫn đau đến muốn chết đi?
Cô thật ngốc, có phải không?
Giống như con thiêu thân vậy, dù biết rõ tỉa sáng chói mắt đó sẽ khiến cô muôn đời muôn kiếp không trở lại được, nhưng vẫn không e ngại mà...
Khi tia nắng sớm mai phá vỡ bóng tối, rọi vào trong phòng, mang theo một tràn tiếng chuông. gấp rút.
Quyền Giản Li cẩn thận lật người xuống giường, đi nghe điện thoại.
Sau đó giống như sợ làm cô tỉnh giấc, anh nhẹ tay nhẹ chân trở về.
Lâm Mặc Ca nhắm chặt mắt, cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo của anh đặt nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên trán cô, chỉ chạm vào rồi rời ra.
Nhanh đến giống như giấc mơ chưa hoàn thành tối hôm qua. ngôn tình sủng
Sau đó lại là một tràn tiếng sột soạt khẽ vang. lên, sau đó thì truyền đến tiếng mở cửa rồi đóng cửa.
Một lúc lâu sau, tất cả trở về sự yên tĩnh lần nữa.
Yên tĩnh đến không còn một tiếng động.
Lúc này cô mới yên lặng ngồi dậy, nhìn vị trí trống không bên cạnh, tim chưa từng trống rồng. như bây giờ.
Giống như đến trái tim ban đầu của mình cũng mất đi.
Lâm Mặc Ca nở nụ cười khổ sở, giấc mơ... đã tỉnh rồi.
Điện thoại vang lên tiếng ong ong, kéo mạch suy nghĩ của cô về, nhìn cái tên phía trên, khóe. môi khẽ cong lên: “Mẹ, có chuyện gì vậy.
Một tiếng đồng hồ sau.
Bạn đang đọc bộ truyện Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực, truyện Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực , đọc truyện Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực full , Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực full , Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực chương mới