Giọng điệu như đang làm nũng trong phút chốc khiến Quyền Giản Li không tức giận nổi nữa.
Hiển nhiên nói lý với đứa nhỏ này là vô dụng.
Có lẽ dáng vẻ bây giờ mới là tính bẩm sinh thực sự của đứa nhỏ.
Dù sao cậu bề cũng chỉ mới năm tuổi.
“Tiếng thút thít bóp chặt lấy tim anh.
Cuối cùng Quyền Giản Li thẩm thở dài một hơi, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại.
Trong lòng có cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
“Ngoan nào, đừng khóc nữa...”
Một người khéo ăn khéo nói như anh mà lúc này lại không biết nên làm thế nào để an ủi đứa nhỏ đang khóc lóc trong đau khổ này.
Giống như tất cả ngôn từ đều trở nên vô dụng.
Dù sao đúng là anh đã thiếu nợ đứa bé này quá nhiều.
Nói đến cùng, anh cũng không phải là một người bố đủ tiêu chuẩn.
“Hức hức... Bố... có thể gặp được bố thật là tốt quá, tốt quá...”
Nguyệt Nhi đang khóc, lại đột nhiên nhếch. miệng cười.
Hàm răng trắng bóc như vỏ sò phát ra ánh sáng.
Dáng vẻ ngốc nghếch vô cùng giống với cô gái ngốc Lâm Mặc Ca đó!
Nguyệt Nhi thật sự rất vui khi gặp được bố.
Mặc dù mẹ vẫn luôn không nói cho cô bé biết bố có hình đáng thế nào.
Nhưng mà bây giờ, cuối cùng Nguyệt Nhi cũng đã biết rồi.
Nhưng cô bé sẽ không nói cho mẹ nghe đâu, bởi vì mẹ màbiết rồi, chắc chắn sẽ rất đau lòng nhỉ?
Liệu mẹ có đau lòng vì Nguyệt Nhỉ không yêu mẹ nữa không?
Nhưng mà người mà Nguyệt Nhi yêu nhất vẫn làme.
Chỉ là cô bé cũng rất muốn được gặp bố, bởi vì những bạn nhỏ khác đều có bố, Nguyệt Nhỉ ngoan như vậy, đương nhiên cũng phải có bố.
Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cô bé cũng gặp được bố, sau này cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
“Bé ngốc, cũng đâu phải sau này không được gặp nữa. Được rồi, đừng khóc nữa.”
Đáy mắt Quyền Giản Li là sự ấm áp dịu dàng trước giờ chưa từng có.
Hôm nay thằng nhóc này đúng là không giống với trước đây.
Nhưng đứa nhỏ như vậy đường như lại càng khơi gợi cảm giác mềm mại nhất dưới đáy lòng, anh, cũng càng khiến người ta đau lòng.
Nguyệt Nhi ôm lấy cổ bố, hôn chụt chụt mấy. cái lên mặt anh mới thôi.
Lại đính đầy nước bọt lên mặt Quyền Giản Li.
Nhưnganh cũng không hề tức giận.
Ngược lại là đám người làm đứng ở bên cạnh suýt nữa đã kinh ngạc đến rớt cằm.
Đúng là sống lâu thì chuyện gì cũng có thể gặp được.
Hôm nay không chỉ nhìn thấy chủ cậu chủ nhỏ Quyển Vũ Hàn và cậu hai khác với trước đây, mà còn có thể nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như thế này, đúng là vô cùng khó tin.
Cậu hai mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng đi đâu mất rồi?
Bố ơi bố, sau này có lẽ Nguyệt Nhi sẽ không thể gặp được bố nữa rồi.
Bởi vì Nguyệt Nhi muốn trở về tìm mẹ.
Nguyệt Nhi rời khỏi nhà lâu như vậy, nhất định mẹ sẽ rất lo lắng, huống chỉ Nguyệt Nhỉ cũng rất nhớ mẹ.
Bây giờ cuối cùng cũng gặp được bố rồi, nguyện vọng của Nguyệt Nhỉ cũng thành sự thật rồi, đã rất thoả mãn rồi.
Nhưng hình như cô bé đột nhiên cảm thấy hơi không nỡ rời đi, không nỡ rời khỏi ngôi nhà lớn này, còn có ông nội và bà nội, còn có bố, và cả con
Bell bất mãn vẫy đuôi, tỏ ý kháng nghị, nó không phải là một con chó không nghe lời.
Đó là bẩm sinh của nó, là bẩm sinh.
Nhưng Bell vẫn bởi vì hôm nay Nguyệt Nhi làm nũng mà có được lợi ích.
Đó chính là từ nay về sau, cậu hai sẽ không, nhốt nó lại nữa.
Cũng sẽ để nó chơi đùa cùng cậu chủ nhỏ. Đối với nó, đây đúng là có được cuộc đời mới.
Nhưng mà cho dù là vậy, trái tim của Bell vẫn hướng về phía cậu chủ nhỏ Quyền Vũ Hàn, ai bảo. nó là một chú chó trung thành chứ...
Lúc Lâm Mặc Ca về đến vườn Trúc Tuyết, sắc trời đã tối đi.
Cô ráng kìm nén sự khó chịu, vẫn cùng mẹ và bố ăn bữa cơm trưa.
Bởi vì bầu không khí của bữa ăn quá đè nén, nên cho đến bây giờ, dạ dày của cô vẫn hơi khó chịu,
Lâm Mặc Ca không gọi xe, mà đi bộ về đây, không biết có phải là vì đã lâu không đi hay không, sau khi đi một vòng dưới đèn đường, cô cảm thấy tâm trạng trở nên tốt hơn một chút.
Gió thêm thổi bay mái tóc của cô, mát mẻ, đễ chịu. Chỉ là thiếu đi mùi thơm thoang thoảng của hoa anh đào.
Bởi vì mùa hoa anh đào đã qua rồi
Mảng trắng hồng đó đã dần tan biến, chỉ có thể đợi đến mùa xuân năm sau mới lại nở rộ lần nữa.
Lâm Mặc Ca ngẩng đầu, nhìn cành cây đìu hiu, đáy lòng đột nhiên dâng lên sự khổ sở.
Giống như có chút tiếc nuối khi không thể đừng bước chân, thưởng thức cảnh đẹp khi hoa anh đào tung bay một cách trọn vẹn.
Giống như cuộc đời của cô vậy, lúc nào cũng, đầy rẫy tiếc nuối.
Trong lúc vô thức, cô luôn bỏ lỡ những người và việc quan trọng nhất.
Ví dụ như cậu thiếu niên đã rọi sáng cả thanh xuân của cô.
Lại ví dụ như bây giờ.
Hôm nay Lâm Mặc Ca đã giao hẹn với Lâm Quảng Đường, nếu như cô giúp ông ta lấy được bản vẽ, để Lâm thị bước vào vòng trong, ông ta sẽ đường đường chính chính cưới mẹ cô về nhà họ Lâm.
“Thực hiện ý nguyện nhiều năm nay của mẹ cô.
Nhưng nếu như cô muốn lấy trộm bản vẽ, thì đồng nghĩa với việc cô bắt buộc phải tiếp tục ở lại Quyền thị.
Nhưng mà giao hẹn một tuần giữa cô và Quyền Giản Li sắp kết thúc rồi.
Hết thời gian này, cô sẽ có được sự tự do mà cô mong muốn, rời xa nơi này.
Nhưng nếu như vậy thì cô sẽ không thể nào lấy trộm được bản vẽ.
cái là tâm nguyện của cô, một cái là ý nguyện cả đời của mẹ cô.
Hai lựa chọn khó khăn như vậy, thật sự rất khó để đưa ra lựa chọn, không phải sao?
Cho dù là buông bỏ cái này, đối với cô cũng. đều là sự tiếc nuối sâu sắc.
Nhưng cuối cùng cô vẫn sẽ buông bỏ tự do của mình nhỉ?
Bởi vì mẹ và Nguyệt Nhi là người thân duy nhất của cô.
Nhưng cô thật sự muốn buông bỏ hạnh phúc của mình, thành toàn cho mẹ cô sao? Thành toàn cho cuộc hôn nhân nực cười không có gì bảo đảm. đó của mẹ cô sao?
Cô thật sự không biết.
Trong đầu Lâm Mặc Ca rất rối loạn, lúc trở về căn biệt thự ở tầng cao nhất, Quyền Giản Li đã trở
Anh lười biếng dựa trên xe lăn, nhìn thế giới phồn hoa bên ngoài, nhưng bóng lưng lại vô cùng, cô đơn.
Giữa ngón tay còn kẹp một điếu thuốc.
Làn khói mờ ảo bao trùm bóng lưng thẳng tắp như núi của anh, lại càng tăng thêm cảm giác thê lương và lạnh lẽo.
Giống y như con người anh vậy.
Cao ngạo mà lạnh nhạt.
Trong đáy lòng anh chắc chắn là một mảnh đất hoang vu đúng không?
Hoang vu đến mức ngay cả một ngọn cỏ cũng không mọc được.
Lâm Mặc Ca khẽ thở dài, thả nhẹ bước chân đi vào, giống như không muốn làm phiền đến anh.
Nhưng Quyền Giản Lỉ nghe thấy thì quay đầu qua, trong đôi mắt đen tối vẫn lạnh lùng như thường ngày.
“Đi đâu đó?”
Đến giọng điệu cũng vô cùng lạnh nhạt, không hề có chút tình cảm.
Trong nhà có chút việc đột xuất, nên tôi trở về một chuyến.”
Cô bình thản nói, nhưng không dám nhìn anh, giống như sợ sẽ bị anh nhìn thấu rõ đáy. lòng.
Bây giờ đáy lòng cô vô cùng lộn xộn, thậm chí còn hơi chột đạ.
Một khi lấy trộm bản vẽ thiết kế của buổi đấu thầu Tuyết Thành, ở trong mắt người đàn ông này, cô sẽ bị đán cái mác càng đơ bẩn hơn đúng, không?
Quyền Giản Li hơi cụp mắt, không truy hỏi.
“Ăn tối chưa? Có đói không, tôi có thể làm vài món đơn giản...”
Lâm Mặc Ca đường như đang tìm để tài để nói.
“Không cần, chúng ta ra ngoài ăn.”
Anh bình thản cắt ngang lời cô, dập tắt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn với tư thế tao nhã, không mang theo chút tình cảm.
Cô hơi cụp mắt, đường như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
“Thực ra cô cũng không có tâm trạng để nấu cơm.
Giống như ngửi thấy mùi thức ăn thì sẽ buồn nôn.
Nhưng dạ dày lại vô cùng trống rỗng.
Cảm giác trống rỗng đó thẩm thấu qua mỗi một tế bào, liên kết đến dây thần kinh.
Nửa tiếng sau, hai người lại đến con phố giải trí phồn hoa nhất đó.
Lần trước khi đến đây là lúc nửa đêm khuya khoắt cô bị ông cụ Quyền gào, nên phải ra ngoài tìm Quyền Giản Li.
Không ngờ mới cách đó không bao lâu, cô lại cùng anh đến đây.
Chỉ là cô không ngờ nói là ra ngoài ăn, nhưng lại đến quán bar.
Rốt cuộc người đàn ông này thích uống rượu đến mức nào?
Cô chẳng có mấy hứng thú với nơi hỗn loạn ồn ào này.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!