Động tác của Bạch Diệc Phi vô cùng thuần thục, vừa nhìn đã biết không phải là tay mơ.
Nhưng…
Trong đĩa của anh toàn là rau.
Mọi người kinh ngạc, đồng thời cũng hiểu rằng trong ba phút còn lại muốn làm một món thịt là chuyện không thể.
Nhưng.
“Như thế sao được! Nhà họ Triệu toàn ăn thịt thôi!”
“Đúng thế, một bàn toàn rau thế này nhất định sẽ khiến họ không vui!”
“Cậu thế mà dùng dầu chiên rau, chẳng phải nên dùng nước ư?”
“Làm bừa à?”
Bạch Diệc Phi hoàn toàn không để ý đám người mà chỉ chăm chú làm việc của mình.
Anh bỏ tất cả gia vị đã lựa chọn xong xuôi vào nồi không.
Việc này khiến mọi người thấy khó hiểu. Anh định làm gì?
Chiếc nồi trống không thì cho gia vị vào làm gì?
Rất nhiều người bắt đầu cười nhạo anh.
“Toàn làm vớ vẩn!”
“Nhắm mắt làm bừa! Chịu chết!”
“Gượm đã, cậu cho lá diệp quế với quế đơn vào món chay làm gì?”
Nhìn đến đây, một đầu bếp già đăm chiêu suy nghĩ.
Tiếp theo, Bạch Diệc Phi bật bếp, ngọn lửa nhất thời bùng lên. Anh bình tĩnh rót một thìa dấm, sau đó cho bột làm đặc, cuối cùng là đổ dầu mè vào.
Tắt bếp, vậy là món canh đã xong.
Sau đó đổ canh lên món chay.
“Tách” một tiếng, mùi hương của thịt kho tàu dần tỏa ra thơm phức.
Trong vòng 4 phút đã hoàn thành một món ăn.
Mọi người ngửi mùi thì ngây ra.
Rõ ràng toàn là rau nhưng lại tỏa ra hương còn thơm hơn cả thịt kho tàu chính hiệu.
Thời gian lúc này chỉ còn thừa lại một phút!
Bạch Diệc Phi nhìn mọi người, chắp tay nói: “Mong mọi người sẽ không chê cười”.
Đám đầu bếp nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Lúc này, vị đầu bếp già kia như nhớ ra gì đó, kinh ngạc nói: “Đây là món chay giả mặn của Bắc Cương?”
“Cái gì?”
Mọi người ngây ra như phỗng.
“Món chay giả mặn của Bắc Cương là gì?”, có người hỏi.
Bạch Diệc Phi cũng không biết tên món này là gì.
Anh nhìn đầu bếp già kia. Nếu ông ta đã nói ra thì nhất định sẽ biết.
Quả đúng là vậy.
“Món chay giả mặn của Bắc Cương là một phương pháp nấu ăn đặc biệt. Bọn họ thích đồ chay nhưng muốn nếm hương vị của thịt nên nghiên cứu vấn đề này rất kỹ. Cách làm của bọn họ có thể khiến món chay tỏa ra hương vị của thịt, hơn nữa còn thơm cả món thịt chân chính”.
“Không phải chứ?”
Mọi người kinh ngạc.
Có người lập tức phản bác: “Cho dù có thơm đến đâu thì vị của món chay cũng tuyệt đối không bằng được vị của thịt thật!”
“Đúng thế, đúng thế!”
“Tôi cũng nghĩ thế, mùi vị của thịt chân chính mới là ngon nhất”.
Đầu bếp già không giải thích thêm nữa.
Lúc này, nhân viên phục vụ tiến vào: “Các vị đầu bếp mời theo tôi”.