Đường Song Nguyệt xoay xoay cái chén trong tay, khuôn mặt hướng về phía Hạ Tử Phong hỏi: "Ngài cảm thấy thế nào? Tất cả những điều đó đều là sự thật.
Nếu ngài không tin có thể điều tra một chút." Hắn nghe sơ qua cũng có thể hiểu được.
Nam nhân lúc nãy là Phong Vũ, ca ca của Phong Vân, hai huynh muội họ theo Đường Song Nguyệt từ nhỏ.
Chỉ là chuyến đi đến Hạ quốc lần này của hắn có chút chắc trở.
Hạ Tử Phong cũng hiểu nàng đối với những người thân thuộc vô cùng tử tế, không vì những lễ giáo hà khắc mà để họ chịu khổ.
Hai người họ ngồi thưởng trà thêm một lúc rồi Hạ Tử Phong có việc phải đi gấp.
Đường Song Nguyệt uống thêm một ngụm trà, trong lòng tiếp tục suy tính việc khác.
Một tuần trôi qua, Phong Vũ cuối cùng cũng tỉnh, miệng vết thương dần khép lại nhưng tất cả không phải ngẫu nhiên mà có được.
Đường Song Nguyệt vạn bất đắc dĩ mới dùng đến Cúc Đằng Huyết.
Thứ thuốc này là do ngoại công đặc biệt điều chế cho nàng phòng thân, mặc dù là đồ tốt nhưng tác dụng phụ thì không chắc.
Nếu không phải vết thương kia không liền thì đã không cần dùng đến nó.
Hai tuần này, cả hoàng cung tất bật hơn bao giờ hết.
Đường Song Nguyệt vừa lo cho Phong Vũ vừa phải chăm chỉ vào cung cùng hoàng hậu và mấy vị phi tần đi lễ phật.
Nàng thật sự mệt muốn chết.
Ngay cả Hạ Tử Phong cũng biến mất tăm kể từ lần thưởng trà đó.
Nàng nghe Vương quản sự nói rằng tình hình bên Nhị hoàng tử không ổn nên Hạ Tử Phong phải đi gấp, chỉ kịp bảo hắn nhắn lại cho nàng.
Nàng có chút cảm thán, nếu hắn ở đây thì việc trong cung có lẽ đã nhẹ hơn một chút.
Đường Song Nguyệt chợt lắc đầu, từ khi nào mà nàng lại cần đến sự giúp đỡ của hắn cơ chứ.
Hôm nay, nàng cùng hoàng hậu và tam công chúa đến một ngôi chùa nhỏ ở ngoại thành.
Nghe nói ngày trước khi Hạ vương còn là thái tử phải thường xuyên ra trận, hoàng hậu cũng vì thế mà tới đây cầu bình an cho ông, từ đó trở thành thông lệ hàng năm.
Đường Song Nguyệt không có hứng thú với chuyện này lắm.
Khi còn ở hiện đại, nàng thường trốn đi đến mấy nơi này với bà nội, vừa đông người lại còn nhàm chán.
Đi nửa canh giờ thì tới nơi, trụ trì chờ sẵn ở cổng nhanh chóng tiếp đón họ vào trong.
Vì Phong Vân phải chăm sóc Phong Vũ nên người đi cùng nàng lần này là Tô Yến.
Tô Yến chốc chốc lại nhìn ngó xung quanh, Đường Song Nguyệt cảm thấy nàng ta có vẻ bồn chồn liền hỏi nhỏ: "Ngươi sao vậy?" "Không sao, chỉ là ta có cảm giác hơi bất an." Tô Yến đáp lại.
Đường Song Nguyệt vỗ vỗ tay nàng ta, nói: "Chắc lúc nãy đi đường hơi xóc nảy khiến ngươi thấy mệt.
Thả lỏng chút đi." Tô Yến thở dài một hơi, sau đó theo chủ tử vào trong.
Đường Song Nguyệt cùng hoàng hậu vừa dâng hương xong, tính ra ngoài tản bộ một lúc thì từ đâu xuất hiện mất kẻ đeo mặt nạ xông tới.
Mấy tên hộ vệ đi theo hét lớn: "Bảo vệ chủ tử.
Mau đưa họ vào trong." Lương mama vội vàng đưa hoàng hậu và công chúa đi trốn.
Tô Yến cùng Đường Song Nguyệt nhanh chóng đi theo.
Tiếng đao kiếm bên ngoài vang lên từng hồi, hoàng hậu chắp tay trước Phật tổ không ngừng cầu nguyện.
Một lúc lâu sau, tiếng động bên ngoài dừng lại, Tô Yến hé cửa sổ ra xem sau đó chạy lại báo cáo với Đường Song Nguyệt.
Bạn đang đọc bộ truyện Một Cốc Bia Một Bí Mật tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Một Cốc Bia Một Bí Mật, truyện Một Cốc Bia Một Bí Mật , đọc truyện Một Cốc Bia Một Bí Mật full , Một Cốc Bia Một Bí Mật full , Một Cốc Bia Một Bí Mật chương mới