Đường Song Nguyệt sau khi thoát mác An vương phi bắt đầu lên kế hoạch mới.
Chẳng qua nàng lại nghe thêm được một tin khiến trong lòng trùng xuống.
An vương vì thương tiếc thê tử nên đã tự mình lo hậu sự.
Đường Song Nguyệt càng nghĩ càng rối Không lẽ mọi người thực sự tin cái thi thể kia là nàng sao?Nhưng nàng cảm thấy thế cũng tốt, chỉ khi nàng triệt để biến mất thì kế hoạch khác mới có thể thực hiện.
Có những khi nàng theo người của Vạn Thảo Đường ra ngoài giao dịch, vô tình lướt qua An vương phủ, không khí xung quanh vẫn u buồn một cách lạ thường.
Nàng biết người trong phủ vẫn luyến tiếc nàng, trong liền lòng có chút vui mừng.
Đường Song Nguyệt ở Vạn Thảo Đường một tháng, thương thế đã khỏi hẳn, chỉ là trên lưng có một vết sẹo dài.
Nàng tính xăm hình gì đó lên để che đi nhưng là sợ đau nên tạm gác lại ý nghĩ đó.
Hôm nay, khi nàng vừa từ bên ngoài trở về đã nhìn thấy Lâm đường chủ đứng đợi ở cửa.
Nàng cất tiếng hỏi: "Lâm Lãnh, huynh đang làm gì thế?" Lâm Lãnh nghe tiếng gọi thì quay người lại, trên tay còn đang cầm theo một chiếc giỏ.
Nhìn thấy Đường Song Nguyệt, hắn cười nhẹ rồi nói: "Ta mang cho muội ít điểm tâm."
Đường Song Nguyệt đưa tay nhận lấy, cười với hắn hai tiếng: "Haha, được Lâm đường chủ đích thân đưa đồ quả nhiên là vinh hạnh của tiểu nữ.
Cảm ơn huynh." Nụ cười trên môi hắn thoáng chốc biến mất.
Lâm Lãnh nhìn chằm chằm vào nàng, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Nguyệt, muội sắp rời khỏi đây à?"
Đường Song Nguyệt dứt khoát gật đầu.
Nàng đã trì hoãn kế hoạch quá lâu rồi.
Trong lòng Lâm Lãnh có chút mất mát.
Dù chỉ tiếp xúc với nàng trong một tháng ngắn ngủi nhưng hắn lại cảm thấy yêu thích cô nương này.
Trước khi trở vào phòng nàng nói với hắn: "Trước khi đi, ta sẽ qua chào huynh một tiếng." Cánh cửa dần khép lại, Lâm Lãnh vội hỏi nàng: "Muội có thể đừng đi không?" Đường Song Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: "Không thể."
Thân ảnh Đường Song Nguyệt biến mất, mãi một lúc sau Lâm Lãnh mới lấy lại chút ý chí.
Hắn quay người rời đi.
Sáng hôm sau, Đường Song Nguyệt cầm theo tay nải của mình đi tìm Lâm Lãnh.
Nàng tìm quanh hậu viện cuối cùng cũng thấy hắn đang nhổ dược liệu ở trong vườn.
Lâm Lãnh nhìn thấy nàng thì dừng tay lại, cố nặn ra một nụ cười, hỏi: "Hôm nay muội đã lên đường rồi à?"
Đường Song Nguyệt ôm quyền, nói với hắn: "Thời gian qua ta đã làm phiền huynh rồi.
Nếu không có huynh cũng sẽ không có ta của ngày hôm nay.
Bây giờ, chúng ta từ biệt tại đây.
Sau này nếu huynh cần ta giúp đỡ, ta tuyệt đối sẽ không chối từ."
Lâm Lãnh một lời khó nói hết nên đã lấy một lọ sứ nhỏ từ trước ngực áo, đặt vào tay Đường Song Nguyệt: "Muội hãy giữ lấy thứ này, nó có thể giúp muội trị phần lớn các vết thương ngoài da.
Bạn đang đọc bộ truyện Một Cốc Bia Một Bí Mật tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Một Cốc Bia Một Bí Mật, truyện Một Cốc Bia Một Bí Mật , đọc truyện Một Cốc Bia Một Bí Mật full , Một Cốc Bia Một Bí Mật full , Một Cốc Bia Một Bí Mật chương mới