Ngoài trời mưa bắt đầu lộp bộp rơi.
Trong này Đường Song Nguyệt dần bình tĩnh lại nhìn đám rết bò lổm ngổm dưới đất.
Thật ra nàng không sợ đến thế, vậy nên lúc sau trên đất đã la liệt xác rết.
Nghĩ tới con ngựa vẫn còn ở ngoài mưa, nàng đành chạy ra dắt nó vào buộc ở cửa hang.
Sắp xếp xong xuôi, Đường Song Nguyệt quay lại chỗ nghỉ.
Nàng vừa gặm bánh nướng vừa ghi chép.
Bên ngoài cửa hang vừa lóe sáng thì trên trời "đùng" một tiếng lớn.
Đường Song Nguyệt khó chịu nhăn mày, thầm nhủ trong lòng hi vọng trời không mưa to quá.
Nếu không cái hang này mà bị ngập thì nàng cũng chẳng biết chui đi đâu.
Mặc dù không phải lần đầu ngủ nơi hoang vu như này nhưng Đường Song Nguyệt vẫn có chút lo sợ.
Cơn buồn ngủ rất nhanh đã ập tới, nàng chống đỡ không được bao lâu liền chìm vào giấc mộng.
Nửa đêm, Đường Song Nguyệt phải thức dậy thêm củi, khí lạnh sắp khiến nàng đông cứng rồi.
Trải qua một đêm chật vật, tới gần sáng trời đã tạnh mưa.
Khi chắc chắn mặt trời đã lên cao một chút, Đường Song Nguyệt mới tiếp tục hành trình.
Lại băng qua rừng rậm, không tới nửa ngày sau, nàng cuối cùng cũng tới được Đông quốc.
Con ngựa mệt lử không muốn bước đi nữa khiến nàng đành phải ghé vào một tửu lầu bên đường.
Đường Song Nguyệt vừa bước vào, có vài người nhìn nàng bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Chủ yếu là bọn họ chưa thấy đôi mắt màu xanh bao giờ.
Tiểu nhị coi như là người hiểu biết, khom người bước tới: "Khách quan, mời vào, mời vào.
Khách quan chắc là người Lương quốc phải không? Người muốn dùng gì cứ nói với ta."
Đường Song Nguyệt không từ chối lời mời của hắn liền gọi mấy món ăn cùng một ấm trà.
Sau khi ăn xong, nàng cảm thấy không còn sớm nữa, nhanh chóng rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Đường Song Nguyệt nhìn dám người túm lại một chỗ cũng không lấy làm hiếu kì mà đứng lại xem.
Nàng dắt con ngựa ra khỏi lán, chợt nghe thấy tiếng gào của trẻ con: "Tại sao huynh không để ta dẫn đại phu vào? Mẫu thân của ta sắp không chịu nổi nữa rồi." "Haha Tạ Hiên ta còn sống ngày nào chính là muốn cho ả ta chết ngày đấy.
Chỉ là một kĩ nữ lầu xanh, lại dựa vào đứa nghiệt chủng ngươi mà trở thành trắc phu nhân của Tạ phủ, đúng thật hoang đường."
Đứa nhỏ cố chấp xông vào liền bị kẻ điên Tạ Hiên kia hất ngã.
Hắn nói với đại phu: "Ông về đi, Tạ phủ ta không có ai cần phải chữa trị cả." Vị đại phu kia giúp đứa nhỏ đứng dậy, nói: "Thứ lỗi, ta đã nhận tiền của cậu nhóc này nên ta buộc phải làm tròn bổn phận của mình."
Đường Song Nguyệt ở phía ngoài, nghe thấy giọng nói này vội vàng chen vào đám đông.
Bạn đang đọc bộ truyện Một Cốc Bia Một Bí Mật tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Một Cốc Bia Một Bí Mật, truyện Một Cốc Bia Một Bí Mật , đọc truyện Một Cốc Bia Một Bí Mật full , Một Cốc Bia Một Bí Mật full , Một Cốc Bia Một Bí Mật chương mới