Kết quả rất nhanh đã được công bố.
Người được chọn là Tiêu lão nhân.
Mọi người cũng chẳng bất ngờ với kết quả này.
Đường Song Nguyệt nghe xong đứng một bên dậm chân, mắng chửi lão già thử rượu lúc nãy.
Khi bọn họ bước lên xe ngựa định trở về liền nghe có tiếng gọi: "Cô nương xin dừng bước..
hộc..
hộc.
Mấy người đi nhanh thế làm gì? Đúng là mệt chết ta..
hộc..
hộc."
Đường Song Nguyệt quay lại, thấy lão nhân thử rượu lúc nãy đang dựa vào gốc cây gần đó th ở dốc.
Nàng xuống xe, bước tới gần ông ta hỏi: "Ông đuổi theo ta làm gì? Đừng nghĩ ta tin ông thêm lần nữa." "Đứa nhỏ này, ngươi đa nghi thế làm gì? Tuy ngươi không nhận được thứ mình muốn, nhưng ta có tin tốt cho ngươi đây."
Lão nhân cầm bình nước tu cạn một hơi rồi nói tiếp: "Chuyện là tộc trưởng khá thích hai thứ thức uống kia của ngươi, đồng thời muốn mua thêm một ít.
Ngươi xem giá cả thế nào rồi đưa hàng đến vào buổi lễ được không?"
Đường Song Nguyệt giả bộ suy nghĩ, sau đó đưa ra một mức giá.
Lão nhân nghe xong thiếu điều muốn thổ huyết tại chỗ.
Lão không ngờ nha đầu này trông nhỏ tuổi mà lại biết tính toán như vậy.
Nhưng biết sao được, tộc trưởng hiếm khi mở lời, lão cũng không thể phụ lòng người ta.
Nàng nhìn khuôn mặt khó xử kia liền nở nụ cười, nói lão không phải lo, nàng tự biết chừng mực.
Một tuần sau..
Bình minh mới ló rạng, Đường Song Nguyệt cùng huynh muội Phong Vũ đã chuẩn bị đưa đồ đến Vân Mãn Thiên, cũng là nơi tổ chức lễ của Thủy tộc.
Trên đường đi, nàng đưa tay sờ lên chiếc nhẫn phát ra ánh sáng mờ ảo trên cổ, trong lòng suy tính cách gặp được tân tộc trưởng.
Tại Vân Mãn Thiên lúc này đã tấp nập người, cũng có cả sứ đoàn của ba nước còn lại.
Dù sao với địa vị lớn mạnh của mình ở Lương quốc, nếu muốn lôi kéo quan hệ với Thủy tộc sao bọn họ lại không tới cơ chứ.
Lúc ba người họ tới nơi, lão nhân thử rượu ngày đó đã đứng chờ sẵn ở sảnh.
Lão vừa nhìn thấy Đường Song Nguyệt liền vô cùng niềm nở: "Ây dà, nha đầu ngươi quả là uy tín.
Sớm thế này mà đã giao hàng tới."
"Làm ăn mà, sao có thể chậm trễ." Nàng thản nhiên đáp lại.
Lão nhân dẫn nàng tới nơi để rượu, coi như để tạm đồ ở đây chút nữa mới có người tới chuyển đi.
Trong khi chờ người chuyển hàng xong, Đường Song Nguyệt đi loanh quanh xem xét.
Nàng chợt nghe thấy tiếng trò chuyện phát ra gần đấy, nhìn cách ăn mặc có lẽ họ là vũ nữ.
Dựa sát vào bức tường, nàng yên tĩnh lắng nghe:
"Tỷ biết gì chưa? Hôm nay Mạc Liễu cũng tham gia cùng chúng ta đấy."
"Mạc Liễu? Không phải là tên của đệ nhất thương nữ Lương quốc sao? Không ngờ nay lại có thể nhìn thấy ở đây!"
"Chỉ là bây giờ vẫn chưa thấy người xuất hiện, có phải hơi coi thường chúng ta hay không? Thật muốn nhìn thử xem sao."
"Nghe nói rất ít người từng thấy mặt Mạc Liễu, nàng ta không tới cũng tốt, chúng ta đỡ phải làm nền cho ả."
* * *
Đường Song Nguyệt nghe xong chợt cười, mấy người này cũng thật là.
Phong Vân làm xong việc liền đi tìm nàng, vừa hay thấy nàng đi tới.
Phong Vũ đã chờ sẵn họ ở ngoài xe.
Trên đường về, xe ngựa của Đường Song Nguyệt vô tình bị chặn lại.
Bạch y nữ tử đội đấu lạp che đi khuôn mặt, trong tay ôm một chiếc cổ cầm, miệng không ngừng cầu cứu, sau đó ngất xỉu.
Phong Vũ nhìn Đường Song Nguyệt đầy khó xử, cái này phải làm sao mới ổn.
Nàng nhìn đoạn đường vắng vẻ này rồi lại xuống đỡ cô nương ấy lên, nói: "Cứu người quan trọng, chúng ta tìm một y quán gần đây đã."
Sau khi y sư xem bệnh, ông nói với Đường Song Nguyệt: "Cô nương ấy là bị kinh hãi quá độ, trên tay và vai có mấy vết bầm tím, cũng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút là được."
Nàng cảm ơn y sư rồi quay sang nhìn nữ tử đang nằm trên giường.
Làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế nhưng nếu không có vết chàm ở trên trán thì đây chính là một tuyệt thế mĩ nhân.
Đường Song Nguyệt trở lại xe thấy Phong Vân cầm đấu lạp và cổ cầm đưa cho nàng.
Bạn đang đọc bộ truyện Một Cốc Bia Một Bí Mật tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Một Cốc Bia Một Bí Mật, truyện Một Cốc Bia Một Bí Mật , đọc truyện Một Cốc Bia Một Bí Mật full , Một Cốc Bia Một Bí Mật full , Một Cốc Bia Một Bí Mật chương mới