Ánh nắng chiếu qua từng khe lá, chỉ để lại một tia nắng rất nhỏ trên cơ thể của người thiếu nữ, làm ra một cái hình ảnh tuyệt mỹ, gió thổi thoáng qua nhàn nhạt bên trên, bên dưới hai bóng hình.
Đã mười năm trôi qua hắn dần dần hiểu hơn về yêu nữ thì ra nàng làm vậy vốn dĩ là để trả thù hắn về cái lần hắn đấm nàng, cứ vậy Diêp Phàm bị nàng dằn vặt suốt hai năm, nội tâm thừa nhận nàng là một yêu nữ thù dai, nàng cũng là không keo kiệt với hắn, những gì hắn cần đều đem cho hắn từ phù văn cho tới luyện đan đều bắt hắn luyện cho nàng, hảo nữ nhân. Nhờ nàng mà hắn đã biết thêm thông tin về Tu La Ma Quân thì ra lão cũng chỉ là một cái nhập thần cảnh giới, lão đã dừng tại cảnh giới nhập thần viên mãn hơn ngàn năm rồi vẫn không thể tấn cấp phản hư, Diệp Phàm vẫn có hi vọng trả thù.
- " Ta phải đi rồi. " Lộ Giang ngồi trên cây, ôm chân đầu đặt trên gối, nháy nháy mắt, thoáng chốc lại cười cười nói.
-" Đi đâu?" Diệp Phàm nằm dưới nền đất đưa mắt nhìn con suối, nghe thấy nàng nói mới chồm dậy, nhìn nàng nhíu mày nghi hoặc.
- " Hừ hừ đương nhiên là về tông môn, không lẽ ngươi bắt ta cả đời ở đây với ngươi à?" nàng trợn mắt hướng về phía Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm thầm cười trong lòng. *Chả phải ngươi còn muốn làm nương tử của ta.* Nhưng thôi vậy nói ra lại có cớ để nàng trêu chọc.
-" Có gì không tốt?" Diệp Phàm cười cười, khiêm tốn hỏi.
Hắn từ trong trữ vật giới lấy ra tờ giấy trắng cùng với một cây bút, vẽ vẽ gì đấy cứ nhìn Lộ Giang vừa nhìn vừa vẽ.
-" Một bụng không tốt." Yêu nữ lộ ra dáng vẻ bi thảm, đưa mắt nhìn nhìn Diệp Phàm đưa bút qua lại.
Nàng phục hồi tinh thần, đang định mở miệng nói ra lý do. Nhưng Diệp Phàm không cho nàng cơ hội, gọn gàng dứt khoát. " Ta yêu nàng. "
- " Sao lại nói vậy ? ta cũng chỉ làm bạn với ngươi mười năm ngươi đã nói yêu ta, nếu như gặp nữ nhân khác thì.." Nàng cười khúc khích, nàng chỉ là đơn thuần cười, nhưng lại vô cùng mị hoặc.
-" Cái này thì ngươi sai rồi, hì hì ta chỉ thích tiểu yêu nữ." Vừa nói hắn vừa hoàn thành bức tranh.
-" Nô gia lại không thích ngươi à nha." Nàng dùng tay trái nhẹ nhàng kéo y phục xuống, tay phải đi hết cơ thể nàng đây chắc chắn là một cái nữ nhân xinh đẹp à nha.
- " Tặng ngươi." Diệp Phàm không để ý, đưa bức tranh cho nàng.
-" Đa tạ." Nàng vừa nói vừa tiếp nhận bức tranh, bên trong là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp siêu trần thoát tục, nàng nhếch môi cười nhẹ.
-" Đẹp không?" Vừa nói hắn vừa để họa bút vào trong không gian trữ vật trong cơ thể.
Diệp Phàm sau khi nghiên cứu luyện khí hắn đã luyện thành một giới nhỏ bên trong cơ thể, đơn giản vì hắn cho rằng cứ như vậy đi không nặng người, một phần là vì hắn nghĩ nếu như dùng túi trữ vật nếu bị lấy mất thì chắc chỉ có mà tức chết.
-" Tranh không đẹp bằng người hì hì" Nàng sung sướng vì hôm nay, nàng đã dắt mũi Diệp Phàm rất nhiều lần.
Diệp Phàm đắn đo suy nghĩ rồi dứt khoát.
- " Vậy sao. Khi nào ngươi đi?" Diệp phàm nhảy lên cành cây nơi nàng đang ngồi nhẹ giọng hỏi.
-" Ngày mai. Ngươi không thắc mắc lý do vì sao ta đi?" Nàng cười cười hướng ánh mắt về phía Diệp Phàm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!