Cứ như vậy bọn hắn phi hành liên tục trong hai canh giờ lúc này trời cũng đã chạng vạng tối, theo suy đoán của Diệp Phàm thì với tu vi kim đan viên mãn của hai người thì đi đến tiên cương đại lục chỉ mất khoảng năm năm, đó là với trường hợp bọn hắn không bị yêu thú tấn công hay gặp những việc phát sinh ngoài ý muốn. Bọn hắn qua đêm tại một cái sơn động, tựa hồ vì khá mệt nên Lộ Giang đã tựa vào vách đá ngủ thiếp đi, còn Diệp Phàm thì bố trí một vài cấm trận phòng ngừa yêu thú ở trước cửa động, rồi hắn cũng xếp bằng đối diện nàng nhìn nhìn nàng rồi lại tu luyện.
Sáng sớm hôm sau hai người tiếp tục phi hành, khi đi ngang một sơn động thấy đám người đang chờ trước một cánh cổng có hình thù kì quái, hai người thấy hiếu kì chắc vì muốn chuyến đi bớt nhàm chán nên hai người tiến đến góp phần sức lực, nói trắng ra thì hai người này muốn đi ăn ké bảo vật trong đấy thôi. Một vài ánh mắt hướng về phía Diệp Phàm tựa hồ có ý đồ xấu nhưng nhìn vào tu vi của hai người liền ngậm nguồi quay đầu thành thành thực thực mà đợi.
Trong đám người có một tên nam tử mặc trường bào màu xanh lam, gương mặt anh tuấn khí khái xuất trần, đi cùng hắn hình như là kế bên một nữ nhân xinh đẹp, gương mặt xinh đẹp cùng với khí chất xuất trần, đôi mắt sáng như ngọc, mái tóc bồng bềnh bay trong gió cùng với y phục màu lam nhạt khiến nàng càng trở nên bắt mắt.
Trường bào nam tử tiến đến phía Diệp Phàm chấp tay nói. " Tại hạ Tô Tử Viễn. xin hỏi quý danh hai vị."
Lộ Giang khẽ nhíu mày không tiếp tục nhìn hắn , hướng ánh mắt về phía bí cảnh. Diệp Phàm thấy vậy không nói gì chỉ hướng ánh mắt về phía cảnh cổng.
Nam nhân thấy vậy cũng không miễn cưỡng, cười cười rồi trở về vị trí .
Tô Tử Viễn thầm nghĩ: * Nếu như bọn hắn chết trong bí cảnh thì tốt biết mấy ta lại có thêm một cái khôi lỗi xinh đẹp.* nghĩ thầm rồi hắn lại cảm thấy vui vẻ cười cười trong lòng rồi lại nghĩ cách chơi một vố hai người Diệp Phàm.
Có tiếng bàn táng phát ra từ đám người.
Bất quá Diệp Phàm và Lộ Giang cũng không mấy để ý.
Diệp Phàm truyền âm Lộ Giang hỏi. " Sao ngươi không trả lời hắn, ta thấy hắn cũng là người không tệ."
Lộ Giang trầm mặc, nàng cười nhẹ không trả lời mà truyền âm hỏi. " Thấy nữ tử đi cùng hắn?"
Diệp Phàm đúng thật đã cảm thấy nữ tử đó có gì không đúng, nhưng hắn thật sự không tìm ra điểm gì khác biệt.
Hắn ngậm ngùi thừa nhận. " Cảm thấy có chút lạ, nhưng không phát hiện ra là không đúng ở điểm nào."
Gương mặt vẫn giữ nét lạnh lùng tiêu sái. " Nàng ta đã bị nam nhân không tệ của ngươi luyện hóa thành khôi lỗi."
Diệp Phàm thầm lạnh trong lòng nghĩ nghĩ. Mình mà kết thân với hắn chắc cũng sẽ trở thành khôi lỗi từ lúc nào không hay.
Diệp Phàm bình tĩnh không để kẻ khác thấy biến hóa của bản thân hắn nghĩ nghĩ rồi truyền âm hỏi Lộ Giang. " Việc hỏi tên chúng ta có liên quan đến khôi lỗi?"
Lộ Giang nhớ nhớ về cái bí tịch nàng từng đọc trước đây, cụ thể nó nói về phương pháp luyện hóa người thành khôi lỗi thấy là lạ nên nàng đã đến chỗ phụ thân hỏi thêm thông tin về cách luyện hóa khôi lỗi, phụ thân nàng cũng căn dặn nếu ai hỏi tên thì tốt nhất nên khai tên giả, nàng sợ tên ngốc Diệp Phàm sẽ nói tên thật nên mới dùng cách im lặng.
Nàng truyền âm. " Nếu như ta nói tên, thì ngươi sẽ khai ngươi tên Diệp Phàm?"
Tựa hồ thấy gương mặt nghi hoặc của Diệp Phàm nàng nói tiếp. " Có liên quan, bên trong một cái bí tịch ta từng xem qua nó nói về cách luyện hóa khôi lỗi."
Nàng không nói thêm, tựa hồ thấy mệt vì cái tên thiếu kiến thức Diệp Phàm.
Diệp Phàm rét run, thầm nghĩ nàng đoán đúng, hắn vốn cũng chưa từng tiếp xúc với giới tu chân nên cũng sẽ không đề phòng việc tên thật cũng có thể khiến hắn đi chết trăm ngàn lần.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!